Hoàng Hậu Bảo Bối Của Trẫm

Chương 6



10.

“Đợi đến mùa xuân, trẫm sẽ dẫn nàng đi thảo nguyên cưỡi ngựa săn bắn. Để nàng được ngắm nhìn phong cảnh Bắc Lương thật kỹ...”

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua cửa sổ phủ đầy cả căn phòng.

Cửa đóng lại, Xuân Đào và các cung nữ đứng ngoài cửa.

Ta thính tai lắm, dù họ nói nhỏ, vẫn nghe rõ tiếng các tì nữ bên ngoài đang tức giận giúp Xuân Đào thổ lộ tiếng lòng.

“Thu Cúc có gì giỏi chứ? Cũng là cung nữ thôi, ngày thường chẳng làm gì, chỉ nằm ở phòng, suốt ngày mặt mày lạnh lùng, chỉ có Xuân Đào tỷ tỷ mới thật sự tận tình chăm sóc Hoàng hậu.” Một tì nữ khác bức xúc nói, “Chẳng qua Thu Cúc biết chút phương pháp dưỡng sinh truyền lại trong gia tộc, lại còn đóng cửa riêng làm cho Hoàng hậu.”

“Sợ chúng ta học mất bí quyết!”

Ta cười khẩy.

“Thu Cúc, người ngoài đang nói về em đấy.”

Thu Cúc im lặng, bĩu môi, miệt mài nhẹ nhàng lau lớp phấn trang điểm giả trên mặt ta từ hôm trước.

Nàng ấy thờ ơ nói: “Loại phấn này không nên để qua đêm trên mặt.”

“Ta cũng không còn cách nào khác, tình hình này em cũng biết rồi đấy.” Ta hiểu tính nàng ấy, nên không giận, “Mấy hôm trước hắn không đến, ta còn vui vẻ nữa, nào ngờ ngày vui ấy chỉ được chưa đến nửa tháng.”

“Đám thuộc hạ của Tam hoàng tử lợi dụng thiên tai ở phía Bắc, kích động dân chúng nổi loạn, gần đây đã bị Lý Cảnh Du đàn áp.” Nàng ấy thầm thì, thoa lên mặt ta một lớp kem trắng mát lạnh, “Không sao, có ta ở đây, nhất định không để khuôn mặt ngài gặp chuyện.”

Ta kéo tay nàng ấy: “Cảm ơn Thu Cúc.”

Nhìn Thu Cúc đỏ mặt, ta không nhịn được cười lớn.

“Thu Cúc, em thật đáng yêu.”

Vài ngày sau, tuyết tan cỏ mọc, chim hót không ngừng. Ngày hôm trước còn trắng xoá, sáng hôm sau thức dậy đã thấy một màu xanh mướt mát mắt.

Lý Cảnh Du sau khi bãi triều vội vã chạy đến. Nhìn thấy nét mặt vui mừng lâu ngày của ta, hắn há miệng rồi lại ngậm lại.

“Hoàng thượng muốn nói gì?” Ta hiếm hoi vui vẻ rót trà cho hắn.

“Cuộc săn mùa xuân…” Hắn do dự, ánh mắt chạm vào đôi mắt ta đang mỉm cười, ngừng lại một lúc, có vẻ thay đổi ý nghĩ, “Cuộc săn mùa xuân chuyển dời sớm hơn, ba ngày nữa là bắt đầu, Vân Thường, nàng bảo cung nữ chuẩn bị đồ dùng trước đi.”

Ta vui vẻ gật đầu.

Đêm đó, Lý Cảnh Du không ngủ trong phòng ta. Thay vào đó, khi ta chuẩn bị nghỉ ngơi, Ô Ba lại đến lần nữa.

Nam nhân Bắc Lương cao lớn khỏe mạnh này chào ta rồi đưa một bộ giáp mềm thêu chỉ vàng.

“Nhất định phải cho Hoàng hậu mặc trong cuộc săn mùa xuân.”

Ngày hôm sau, Lý Cảnh Du lại đến. Hắn dặn các cung nữ: “Nhớ cho Hoàng hậu mặc giáp chỉ vàng trong cuộc săn mùa xuân.”

Ta nhìn hắn như đang chuẩn bị đối phó với kẻ thù, thấy hơi buồn cười: “Hoàng thượng không cần lo lắng thế đâu, dù ta yếu, cũng không đến mức bị thú dữ làm hại.”

“Có thú dữ thật.” Lý Cảnh Du vẫn còn lo.

Hắn còn sắp xếp rất nhiều hộ vệ theo ta.

Thiên Thanh

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày săn mùa xuân, ngay cả Ô Ba cũng được phái đi theo để bảo vệ ta.

11.

Ta ngồi trong góc, hít thở không khí trong lành pha lẫn mùi cỏ xanh và đất ẩm.

Chiều hôm qua, chúng ta đã đến trường săn.

Nhưng ta chỉ mới gặp Lý Cảnh Du một lần, thậm chí chưa kịp nói chuyện với hắn.

Ô Ba nói: “Hoàng thượng có nhiều việc phải lo, tạm thời không có thời gian đến gặp Hoàng hậu, mong Hoàng hậu thứ lỗi.”

Ta rộng lượng vẫy tay, tỏ ý không sao cả. Nhưng không hiểu sao, trong lòng có chút trống trải.

Cảm giác này càng rõ ràng hơn khi ngày hôm sau ta thấy người phụ nữ Bắc Lương xinh đẹp, mềm mại như không có xương bên cạnh Lý Cảnh Du.

Nhưng hắn chỉ lướt nhìn ta một cái rồi quay đi. Xung quanh là cung nữ, hộ vệ đi lại tất bật chuẩn bị cho cuộc săn mùa xuân.

Thu Cúc vội vàng chạy đến, thì thầm bên tai ta vài câu, ta cố nén sự ngạc nhiên trong lòng rồi hỏi: “Thật vậy sao?”

Thu Cúc gật đầu, trả lời nhỏ nhẹ: “Tin tức xác thực.”

Ta ngước mắt nhìn người thanh niên mặc long bào vàng sáng ngồi phía trên, lòng trùng trùng cảm xúc.

Trống chiêng nổi lên, cuộc săn mùa xuân bắt đầu.

Giữa tiếng vó ngựa vang rền, Lý Cảnh Du cưỡi ngựa đi đầu.

Phía sau hắn là người phụ nữ xinh đẹp ta đã gặp sáng nay.

Lâu rồi ta không ra ngoài, có phần háo hức muốn thử sức, nhưng bị Ô Ba ngăn lại.

“Thân thể Hoàng hậu yếu ớt, cứ ngồi đây xem là được.”

Xuân Đào muốn nói gì đó, bị ta ngăn lại.

Ta nhìn đám người phi nước đại, không biểu cảm, chỉ đáp một tiếng: “Được.”

Xuân Đào bất mãn lẩm bẩm: “Lại không cho Hoàng hậu đi săn, thì mặc giáp chỉ vàng làm gì? Thật vô lý.”

Qua khóe mắt, thấy Ô Ba mở miệng rồi lại đóng, đóng rồi lại mở.

Thật thú vị.

Ta cười thầm trong lòng.

Cho đến tận trưa, ta ăn xong cơm, những người đi săn vẫn chưa ai trở về.

Ta hơi lo lắng, lại tự an ủi mình.

Những người kia đến để ám sát Lý Cảnh Du, chắc chắn sẽ chọn thời điểm thích hợp. Hắn không về, ta ngược lại cảm thấy an toàn hơn.

Nhưng mắt ta không thể rời khỏi thảo nguyên bát ngát trước mặt.

Cho đến khi - một hồi trống chiêng gấp gáp và dồn dập vang lên.

“Bệ hạ đã trở về!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com