"Hàng năm vào thời gian này, Thái thượng hoàng đều sẽ hồi cung ở lại vài ngày."
"Nương nương, hay là đợi thêm..."
Tôi giơ tay ngăn nàng ấy lại.
Không được.
Không thể đợi thêm nữa.
Biết đâu ngày mai Cố Kỳ Uyên sẽ rảnh rỗi ra tay xử lý tôi.
Tôi sải bước tiến lên.
Nói với thị vệ canh gác là muốn bái kiến Thái thượng hoàng.
Trong lòng âm thầm tính toán, đợi vào trong rồi tôi sẽ giả vờ đi vệ sinh, nhân cơ hội đó đào kim bài miễn tử lên.
Nhưng...
"Thái thượng hoàng đã căn dặn, không gặp bất kỳ ai, nương nương xin hãy quay về."
Thị vệ đứng im không nhúc nhích.
Chưa ra trận đã chết...
Tôi nghiến răng.
Quyết tâm liều mạng, bất chấp tất cả xông lên đập cửa:
"Anh rể mở cửa, em là em vợ đây!"
14
Các thị vệ đều kinh ngạc, vừa định đến ngăn tôi lại, thì có người nhanh chân hơn túm lấy tay tôi.
"Nô tài tham kiến Hoàng thượng!"
"Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng!"
"Nô tài tham kiến Hoàng thượng!"
...
Xung quanh mọi người quỳ xuống.
Cố Kỳ Uyên ánh mắt đen kịt, ra hiệu cho bọn họ đứng dậy, đừng kinh động đến Thái thượng hoàng.
"Đi theo trẫm."
Hắn kéo tôi liền quay về Dưỡng Tâm điện.
Đêm càng lúc càng sâu.
Ngoài điện tiếng ếch kêu vang vọng.
Trong điện tôi im thin thít.
Cố Kỳ Uyên cho lui hết người hầu, giờ chỉ còn tôi và hắn.
Hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay: "Nàng có biết tư thông với người khác là tội c.h.ế.t không?"
Đồng tử của tôi như muốn lọt ra ngoài.
"Ta không có, ta không có, ngài đừng nói bậy!"
Bộp.
Một xấp thư được đặt trước mặt tôi.
"Ngày Thẩm Nguyệt Lê tự vẫn, trẫm đã cho người đi điều tra." Giọng Cố Kỳ Uyên đều đều, "Đây là thư từ qua lại giữa Thẩm Nguyệt Lê và Trịnh Hoán Văn khi còn ở khuê phòng."