Tiểu nha đầu ngẩn ra, khóc to hơn: "Nô tỳ không phải Tiểu Yến, nô tỳ là Hổ Phách ạ nương nương!"
"Người đâu, mau đi truyền thái y!"
Được rồi.
Xác nhận ánh mắt, không phải đồng hương xuyên không rồi.
Sau khi dỗ dành Hổ Phách vài câu, tôi nằm vật ra giường phân tích tình hình.
Hoàng đế Cố Kỳ Uyên lên ngôi năm mười hai tuổi, tám năm qua hậu cung gần như bỏ trống, cho đến một tháng trước, Thái thượng hoàng đêm khuya nổi hứng, một hơi ban tám vị phi tần cho hắn.
Nhưng căn bản hắn không hứng thú với hậu cung.
Nguyên chủ được phong hiệu là "Tĩnh".
Dưới nàng ta, còn có An tần, Thanh tần, Ninh quý nhân, Bình đáp ứng...
Nhìn là biết tên cẩu Hoàng đế c.h.ế.t này đang đùa giỡn hậu cung rồi.
An tĩnh, thanh tĩnh, ninh tĩnh, bình tĩnh...
Đây là ý muốn cho tất cả phi tần đều ngoan ngoãn, an phận thủ thường sao?
Tôi cười khẩy.
Có tiền có sắc có thời gian rảnh, cuộc sống này đúng là sướng như tiên!
Keke haha ehehe...
"Tĩnh phi, Bệ hạ triệu kiến, tối nay thị tẩm!"
Giọng nói the thé vang lên bên ngoài.
Tôi: "?"
Nụ cười toe toét lập tức tắt ngúm.
Thị cái gì?
Tẩm cái gì?
Hai má Hổ Phách ửng hồng, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích không thể kìm nén.
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!"
Nàng ta vui đến nỗi không ngậm miệng lại được: "Chuyện tốt trời ban thế này, sao nương nương không cười ạ?"
Tôi mặt không cảm xúc: "Bản cung trời sinh không thích cười."
Tên cẩu Hoàng đế c.h.ế.t kia phát điên cái gì vậy!
Tôi túm lấy vai Hổ Phách, hỏi cho rõ ràng: "Hoàng thượng trước đây không phải không triệu người thị tẩm sao?"
Hổ Phách gật đầu.
"Đúng vậy, lần trước An tần ngắm hoa dưới trăng, tình cờ gặp thánh giá, kết quả Bệ hạ nói nếu nàng ta thích ngắm hoa như vậy thì cứ ngắm cho đã."
"An tần đứng suốt một đêm, bị muỗi đốt sưng cả người."
"Bình đáp ứng múa uyển chuyển bên hồ, tình cờ gặp Thánh thượng, Bệ hạ nói nàng ta múa đẹp lắm, đừng dừng lại, mãi đến khi nàng ta ngất xỉu mới được cung nữ dìu về."