Hoán Hồn Châu

Chương 7



Bao nhiêu ban thưởng như nước chảy được đưa vào viện của ta, vàng bạc, trang sức, ngọc ngà châu báu, gấm vóc lụa là, nhiều không đếm xuể.

 

Ta cầm một chiếc bộ d.a.o lộng lẫy lên thử trên tóc, thì đột nhiên thấy Tống Khinh Vũ xuất hiện phía sau mình trong gương.

 

Ta quay đầu lại cười:

 

“Ta còn tưởng muội muội đã rời khỏi kinh thành rồi cơ.”

 

Nàng đứng không xa, nhìn ta, gương mặt ấy vẫn đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành.

 

Người từng được cả kinh đô ngưỡng mộ, giờ đây lại nhìn ta với ánh mắt đầy ganh ghét và oán hận.

 

Nàng thu lại cảm xúc trong đáy mắt, lấy ra từ trong hộp một cây trâm vàng, trên đó khảm một viên ngọc trai nước tốt, ánh sáng lưu chuyển, phản chiếu ráng chiều rực rỡ.

 

Hôm nay ta được tặng rất nhiều trang sức quý báu, vậy mà không món nào đẹp bằng cây trâm vàng trong tay nàng.

 

Nàng đưa trâm đến trước mặt ta:

 

“Tỷ tỷ, sau khi muội rời kinh rồi, thứ đẹp như vậy e là chẳng còn cơ hội dùng nữa.”

 

Ta ngồi thẳng người, mỉm cười nhã nhặn:

 

“Nhưng ta không thể nhận đồ của muội được. Long Xuyên không giàu có bằng kinh thành, muội vẫn nên giữ lại chút vàng bạc bên người.”

 

Sắc mặt Tống Khinh Vũ khựng lại, nắm chặt cây trâm, đầu ngón tay dường như sắp rướm m.á.u.

 

“Tỷ tỷ là... không vừa mắt đồ của muội sao...”

 

Ta gọi nha hoàn đang quét sân ngoài cửa lại, phân phó:

 

“Giúp ta chuẩn bị một hộp thỏi vàng.”

 

Ta đứng dậy, nhận lấy cây trâm vàng trong tay Tống Khinh Vũ, nói với nàng:

 

“Ta dùng vàng đổi với muội.”

 

Nàng chỉ hơi cong môi, không nói một lời, thậm chí đến một tiếng cảm ơn cũng không có.O Mai d.a.o Muoi

 

Tấm lòng tốt của ta, trong mắt nàng chỉ là sự phô trương của kẻ đang ở trên cao.

 

Nha hoàn kia vốn không thường được vào phòng ta hầu hạ, không quen với đồ đạc trong phòng, phải mở từng rương ra tìm vàng.

 

Tống Khinh Vũ dán mắt nhìn ánh sáng vàng chói lóa tỏa ra từ những chiếc rương, ánh mắt rối loạn phức tạp.

 

Chắc nàng hận ta đến tận xương tủy. Nếu như không có ta xuất hiện, tất cả những thứ này vốn là của nàng.

 

Nha hoàn rất nhanh đã chuẩn bị xong thỏi vàng, cung kính đưa đến tay Tống Khinh Vũ.

 

Nàng lại không nhận, chỉ bảo đặt lên bàn, rồi lấy lại cây trâm từ tay ta, nói:

 

“Tỷ tỷ, để muội cài cho tỷ.”

 

Chiếc trâm vàng từ từ cắm vào búi tóc ta, lúc này nàng mới cuối cùng nở nụ cười đắc ý, thì thầm bên tai ta:

 

“Tống Chi Sương, tỷ biết giờ ta thê thảm đến mức nào không? Ta không còn là Thần nữ của Đại Chu, bị hoàng gia từ hôn, đến cả phụ thân cũng không cần ta nữa.

 

“Tất cả những gì ta cực khổ mới có được, đều bị ngươi, con nhỏ xuyên không, cướp đi nhẹ nhàng.”

 

“Nhưng mà, thứ ngươi cướp từ tay ta, rất nhanh thôi... sẽ trở về với ta.”

 

Ta nhìn gương, thấy sắc mặt nàng vặn vẹo vì cười, cũng bật cười theo.

 

“Muội định cướp lại bằng cách nào? Dùng viên Hoán Hồn Châu giả trong tay muội à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đột ngột quay người, giữ chặt cổ tay nàng, dùng chính cây trâm nàng tặng kề vào cổ nàng.

 

Nàng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện viên Hoán Hồn Châu trong tay đã bị ta tráo đổi từ bao giờ.

 

Ta vén tay áo nàng, nhìn băng gạc quanh cổ tay đã thấm m.á.u, cười nhạt:

 

“Viên Hoán Hồn Châu đó đã được nuôi bằng m.á.u của muội suốt ba ngày ba đêm rồi, đến tối nay khi trăng lên, muội sẽ biến thành ta…”

 

“Sao ngươi biết được chuyện này? Ngay cả Lê Nguyện còn không biết…”

 

Tống Khinh Vũ sợ hãi nhìn ta chằm chằm:

 

“Ngươi... rốt cuộc là ai…”

 

Ta nhìn khuôn mặt nàng mỗi lúc một tái nhợt, lạnh lùng cười:

 

“Ta không giống Lê Nguyện đâu. Ta là một độc phụ đúng nghĩa, tay đã nhuốm đầy m.á.u.”

 

“Nhưng ta không muốn lấy mạng muội, nên mới tốn bao công sức bày ra cục diện này…”

 

Giọng Tống Khinh Vũ bắt đầu run rẩy:

 

“Ngươi... ngươi đã làm gì… Ngươi định làm gì ta…”

 

“Ta căn bản không phải là tiểu thư Thừa tướng phủ, cũng không phải nữ chính xuyên không để cưa cẩm nam chủ. Mục tiêu của ta, từ đầu đến cuối... chính là muội.”

 

Ta túm lấy cổ áo nàng, ép nàng vào bệ cửa sổ, lạnh lùng nhìn nàng:

 

“Trước khi gặp Lê Nguyện, ta chỉ là một con ăn mày mắc bệnh hoa liễu, sắp c.h.ế.t đến nơi. Muội muốn cuộc đời của ta đúng không? Muội muốn, thì ta cho muội!”

 

Sắc mặt nàng cuối cùng cũng hoảng loạn, bắt đầu giãy giụa:

 

“Không! Ta không muốn! Ta không muốn...!”

 

Trước khi vào Thừa tướng phủ, ta từng sống bằng nghề trồng dược thảo, quanh năm làm việc nặng, sức lực rất lớn.

 

Tống Khinh Vũ hoàn toàn không thể giãy khỏi ta, ta giữ chặt nàng, giống như giữ chặt một con cá đang nằm trên thớt.O mai d.a.o muoi

 

Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng.

 

9

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, “Tống Khinh Vũ” trừng lớn mắt nhìn ta:

 

“Ta… sao ta lại ở chỗ này…”

 

Nàng nhìn chằm chằm vào căn phòng trang hoàng xa hoa của ta, ánh mắt dừng lại ở từng rương vàng bạc chất đống một cách tùy tiện bên cạnh, thoáng ngơ ngẩn một lúc, rồi đột nhiên nhìn thấy hình bóng mình trong gương.

 

Nàng lao đến trước gương, không tin nổi mà sờ lên khuôn mặt mình.

 

“Gương mặt ta… sao lại trở nên xinh đẹp thế này… trên người cũng không còn đau nữa…”

 

“Ta đã nói là ta có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi, có thể khiến ngươi trở nên như vậy, cũng có thể khiến ngươi trở về nguyên dạng.”

 

Ta đẩy chiếc hộp đầy thỏi vàng bên cạnh đến trước mặt nàng, lạnh lùng nói:

 

“Cầm số vàng này rời khỏi kinh thành ngay lập tức.”

 

Lúc đó, ngoài cổng Thừa tướng phủ, một người ăn mày đang cầm một viên ngọc vỡ, gào thét đến tuyệt vọng rằng muốn g.i.ế.t ta.

 

Khi nàng bị thị vệ áp giải đến viện của ta, đúng lúc bắt gặp “Tống Khinh Vũ” đang ôm chiếc hộp vàng rời đi.

 

Nàng bị nhốt vào phòng củi, trói vào cột nhà.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com