Hoán Hồn Châu

Chương 10



Nàng ấy khẽ nói:

 

“Khi còn ở nhà, nô tỳ từng lên núi hái thuốc để đỡ đần sinh kế, nên nhận ra.”

 

Ta khẽ vuốt lại tóc, lạnh giọng nói:

 

“Cứu người tuy quan trọng, nhưng những dược thảo này bản cung cực khổ trồng mấy tháng, nên vẫn phải phạt ngươi...”

 

Ta còn chưa nói hết lời, thái giám bên cạnh Chu Hoài Cẩn đã chạy tới, hành lễ với ta.

 

“Nương nương, bệ hạ mời người qua bên kia dùng trà.”

 

Ta quay đầu lại, thấy Chu Hoài Cẩn đang đứng không xa, nhìn về phía này.

 

Nhưng người mà hắn nhìn, dường như... không phải là ta.

 

Sau hôm đó, tiểu cung nữ tên Tang Nhi kia được Chu Hoài Cẩn giữ lại bên cạnh.

 

Nhan sắc của nàng chẳng thể gọi là đẹp, nhưng đôi mắt đen sáng ấy... lại rất giống Lê Nguyện.

 

Chỉ có nàng, mới là người khiến Chu Hoài Cẩn từng động lòng.

 

Không ai ngờ, hậu cung mỹ nhân nhiều đến thế, nhưng hoàng đế lại chỉ sủng ái một cung nữ bình thường về dung mạo.

 

Tang Nhi ở cạnh Chu Hoài Cẩn chưa đến hai năm, đã từ mỹ nhân được phong làm Mẫn phi.

 

Mẫn phi ngoài sự sủng ái của hoàng đế, chẳng có gì cả.

 

Tất nhiên nàng ta trở thành cái gai trong mắt phi tần hậu cung, vào một ngày đông giá rét, bị người đẩy xuống hồ nước lạnh buốt xương.

 

Chu Hoài Cẩn chẳng kịp nghĩ ngợi, liền nhảy xuống nước cứu nàng.

 

Không ai ngờ rằng, hoàng đế lại vì cứu một nữ nhân mà dám nhảy xuống hồ.O Mai d.a.o muoi

 

Trong một mảnh hỗn loạn, cả hai được cứu lên bờ.

 

Đêm đó, Chu Hoài Cẩn phát sốt cao, mê man mà vẫn luôn lẩm bẩm gọi tên Lê Nguyện.

 

Đến khi hắn mở mắt, câu đầu tiên thốt ra là hỏi tình hình của Mẫn phi.

 

Giọng hắn khàn đến mức gần như không nghe ra được.

 

Ta ngồi bên giường, dùng muỗng sứ đút thuốc cho hắn.

 

“Thái y nói nàng ấy không sao, bệ hạ đừng lo lắng.”

 

Hắn uống được vài ngụm, bỗng cảm thấy cổ họng đau rát như bị thiêu đốt.

 

Hắn đưa tay ôm cổ, ho không ngừng.

 

Đợi hắn ho xong, ta cúi người, thì thầm bên tai hắn:

 

“Bệ hạ đừng lo, chỉ là thần thiếp cho người một chút thuốc... khiến không nói được mà thôi.”

 

Đúng lúc đó, thái giám bước vào, trên mặt đầy hân hoan.

 

“Chúc mừng bệ hạ, thái y nói Mẫn phi nương nương đã mang thai hai tháng. Trời cao phù hộ, may mà lần rơi xuống nước này không động đến thai khí.”

 

Chu Hoài Cẩn vùng dậy khỏi giường, ta đỡ hắn nằm xuống lại, mỉm cười:

 

“Bệ hạ dù vui mừng, cũng phải chú ý thân thể.”

 

Sau đó, ta cúi xuống, dùng giọng chỉ hai người chúng ta nghe thấy, khẽ nói:

 

“Bệ hạ, bí mật của người... ta sớm đã biết rồi.”

 

Năm đó, khi Chu Hoài Cẩn còn chưa làm thái tử, từng bị thích khách ám sát, suýt c.h.ế.t.

 

Lê Nguyện đã cứu hắn khỏi quỷ môn quan, nhưng phát hiện hắn đã tổn thương gốc rễ, cả đời khó có con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Con nối dõi, với một người kế vị mà nói, quan trọng đến mức nào chứ.

 

Để Lê Nguyện giữ bí mật này, Chu Hoài Cẩn nói hắn muốn lấy nàng làm thê tử để báo đáp ân cứu mạng.

 

Nhưng Lê Nguyện chỉ xem hắn như một bệnh nhân, không muốn gả vào Đông cung.

 

Dù Chu Hoài Cẩn có yêu nàng tới đâu, thì nữ nhân... cũng không bằng vị trí thái tử của hắn.

 

Hắn không nỡ từ bỏ, nên mượn tay Tống Khinh Vũ, trừ khử Lê Nguyện.

 

Chu Hoài Cẩn trừng lớn mắt, đầy tơ m.á.u, căm hận nhìn ta, há miệng nhưng không phát ra được tiếng nào.O mai d.a.o Muoi

 

Nhưng nhìn khẩu hình của hắn, ta biết hắn đang mắng ta là độc phụ.

 

Phải, ta chính là độc phụ.

 

Lê Nguyện dạy ta y thuật, ta học không vào. Nhưng với việc hạ độc, ta lại thiên phú bẩm sinh.

 

Những năm qua, bề ngoài ta là một hoàng hậu hiền thục, ngoài việc giúp hắn quản hậu cung, mỗi ngày đều không quên bỏ một ít hàn độc vào bữa ăn của hắn.

 

Hàn độc không màu không mùi, những thủ pháp trong cung căn bản không tra được.

 

Chu Hoài Cẩn ăn suốt hai năm, không có triệu chứng gì, nhưng chỉ cần một trận bệnh lạnh bất ngờ, sẽ khiến hàn độc trong người hắn phát tác toàn bộ.

 

Ta nhìn khuôn mặt trắng bệch vì trúng độc của hắn, chậm rãi mỉm cười:

 

“Bệ hạ đăng cơ đã ba năm, cuối cùng trong cung cũng có người mang thai. Thần thiếp đoán, đứa bé trong bụng Mẫn phi nhất định là nam nhi.”

 

Chu Hoài Cẩn tức giận đến mức thổ huyết, m.á.u rỉ ra nơi khóe môi.

 

12

 

Chu Hoài Cẩn bệnh rất nặng, toàn thân không thể cử động, cũng không thể nói chuyện.

 

Là một bậc hiền hậu, ta vẫn ngày ngày đến thăm hắn.

 

Lúc rảnh rỗi, ta kể cho hắn nghe câu chuyện về Lê Nguyện, Tống Khinh Vũ và hoán hồn châu.

 

Lê Nguyện là một nữ xuyên không, từ thế giới khác đến nơi này, tất cả đều đã thay đổi.O mai d.a.o Muoi

 

Ta là biến số, Tống Khinh Vũ cũng là biến số.

 

Ngay cả vụ ám sát Chu Hoài Cẩn trước đó, lẽ ra trong truyện phải có nữ chính đỡ tên cho hắn. Nhưng nay không còn nữ chính đỡ tên, khiến hắn bị thương tận gốc rễ, đó cũng là biến số.

 

Thế gian này đầy rẫy biến số, không ai có thể dựa vào một cuốn truyện mà đoán trước kết cục của câu chuyện.

 

Chu Hoài Cẩn bị hàn độc giày vò đau đớn, đau đến tận trong khe xương, nhưng dù có đau đến mức nào, hắn cũng không thể cất tiếng rên la.

 

Trong khắp hoàng cung, chỉ có ta là người duy nhất có thể hiểu được những gì hắn nói.

 

Hắn há miệng, hỏi ta vì sao không g.i.ế.t hắn.

 

Ta bật cười mỉa mai: 

 

“Bởi vì cả ngươi và Tống Khinh Vũ đều không xứng được c.h.ế.t một cách dễ dàng.”

 

Ngày thứ hai sau khi Mẫn phi sinh tiểu hoàng tử, Chu Hoài Cẩn tắt thở.

 

Tất cả mọi người đều nói, hắn cố gắng sống thêm chút nữa chỉ để được nhìn thấy tiểu hoàng tử một lần.

 

Chỉ có ta biết, sinh mệnh của hắn là do ta dùng vô số thang thuốc mà níu giữ lại.

 

Nhưng rồi, sau khi nhìn thấy tiểu hoàng tử không bao lâu, hắn vì quá phẫn uất mà tắt thở.

 

Sau khi Chu Hoài Cẩn c.h.ế.t, tiểu hoàng tử được lập làm tân đế, ta trở thành Thái hậu.

 

Ta bắt đầu mười bảy năm buông rèm nhiếp chính.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com