Hoài Trinh
27
Suốt một đêm, trong cung đèn đuốc sáng trưng, tiếng c.h.é.m g.i.ế.t vang dậy trời đất.
Con trai của Tô phu nhân tuy là Vệ úy cánh phải trong cấm quân, nhưng dù sao cũng không có căn cơ vững chắc, binh lực cũng không nhiều.
Trời vừa hửng sáng, trong cung đã dày đặc m.á.u khô kết thành từng mảng trên mặt đất.
Triệu Thừa Huy người đầy m.á.u, lảo đảo chống đỡ ở cửa điện, chẳng còn sức lực.
Thấy phụ thân của Vệ Chiêu mặt mũi dữ tợn giơ trường thương muốn đ.â.m xuyên thân Triệu Thừa Huy, hoàng hậu phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Ta cũng siết c.h.ặ.t t.a.y áo. May thay khoảnh khắc kế tiếp, một ngọn thương từ phía sau bay đến, c.h.é.m toạc n.g.ự.c phụ thân của Vệ Chiêu.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Tô thị Khiêm Lăng vào cung bình loạn! Kẻ đầu hàng không g.i.ế.t, kẻ ngoan cố, chém!”
Tô Cửu Tiêu mặc chiến giáp, giọng nói vang dội.
Không xa nơi đó, người đang giao chiến với đám phản quân chính là Vệ Chiêu mặc giáp bạc.
Sau lưng nàng là đám thổ phỉ từng bị bắt đi khi nàng trấn áp bọn cướp năm đó.
Bọn thổ phỉ ấy vốn là cựu binh giải ngũ không được an trí tốt nên mới sa cơ lỡ bước.
Kiếp trước, Vệ Chiêu thu phục bọn họ, đưa về dưới trướng huynh trưởng ta. Đời này, lực lượng ấy thuộc về Vệ Chiêu.O mai d.a.o Muoi
Ta bước ra từ mật đạo, từ xa, nàng còn nháy mắt với ta một cái.
“Lại là muội tính toán sẵn cả chuyện này? Là khi nào? Lúc báo tin cho thái tử, hay còn sớm hơn?”
Mặt trời mọc lên, phản quân thất bại từng bước, Triệu Thừa Huy quăng kiếm ngồi bệt xuống đất, chẳng màng hình tượng.
Giọng hắn khi nói mang theo ý giễu cợt:
“Hoàng tử phi, nàng khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng rốt cuộc nàng muốn gì chứ?”
Ta không đáp, chỉ ngồi xuống, dịu dàng từng chút từng chút lau đi vết m.á.u dơ bẩn trên mặt hắn, để lộ gương mặt tuấn tú nhưng u buồn kia.
28
Thái tử bị phế, trong đêm biến loạn cung điện, bị kiếm đ.â.m xuyên n.g.ự.c mà c.h.ế.t.
Ba ngày sau, hoàng đế băng hà. Ngài là vị hoàng đế duy nhất trong triều đại này gặp phải loạn cung do chính con trai mình gây nên.
Sau này sử sách tất sẽ không ghi chép đẹp đẽ gì.
Cũng là cái giá phải trả cho việc sủng thiếp diệt thê, ngược đãi đích tử.
Hai tháng sau, Triệu Thừa Huy đăng cơ, ta được sắc phong làm hoàng hậu.
Những cơ thiếp từng ở phủ Ngũ hoàng tử cũng được rước vào cung, ban cho danh phận.
Triệu Thừa Huy ban thưởng lần lượt cho những người đã vào cung cứu giá hôm đó.
Chỉ có Tô Cửu Tiêu và Vệ Chiêu là bị sắc lệnh trả về bản tộc.
Nhưng vì phụ thân của Vệ Chiêu tham gia mưu phản, Vệ phủ đã bị niêm phong, nàng chỉ có thể mua một viện nhỏ ở bên ngoài, dời bài vị mẫu thân sang đó.
Triệu Thừa Huy muốn quyền kiểm soát đám sơn tặc đã được chiêu an, nhưng bọn họ đã được biên chế vào Tô quân đội.
Dù biết bọn họ vẫn nghe theo lệnh của Vệ Chiêu, hắn nhất thời cũng không làm gì được.
Trước khi hồi tộc, Vệ Chiêu đến gặp ta một lần.
Ở biên ải hơn một năm, làn da nàng trở nên sạm đen, cũng không còn tinh tế như xưa.
Nhưng ánh mắt lại càng thêm sáng và kiên nghị.
Đó chính là dáng vẻ mà ta từng mong mỏi ở chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta có chút ngưỡng mộ.
Nàng xoa bụng ta, nói:
“A Trinh, đừng sợ. Tô tỷ đã chuẩn bị chu toàn, chúng ta tuyệt đối không để muội phải đơn độc.”
“Muội muốn làm gì cũng được, chúng ta đều ở đây vì muội!”
Ta nhẹ nhàng ôm nàng: “Được.”
Vệ Chiêu khẽ cười, trêu chọc:
“Sao lâu không gặp mà còn biết làm nũng thế này.”
Chưa kịp nói hết câu, ta đã bị Trầm Ngư kéo về.
Nàng lạnh mặt chen giữa ta và Vệ Chiêu:
“Cửa cung sắp đóng rồi, ngươi nên đi thôi.”
“Hê, ta nói này đồ lang… ”
Vệ Chiêu dừng lại, không nói nốt, trước khi rời đi còn chỉ vào Trầm Ngư, nói với ta:
“A Trinh, muội nên cẩn thận làng nữ này, bây giờ vẫn còn bám theo muội, chắc chắn có mưu đồ!”
Một lưỡi d.a.o găm bay vụt đến đuổi Vệ Chiêu ra khỏi Phượng Nghi cung.
Trầm Ngư quay đầu, có chút ấm ức nhìn ta:
“Tỷ tỷ, muội không có... sao nàng ấy lại nói muội như thế.”
Ta thở dài:
“Ta biết, không sao đâu, ta tin muội.”
29
Mang thai đến tháng bảy, Triệu Thừa Huy chưa từng bước vào cung ta một lần.
Phụ thê ngày xưa nay đã hoàn toàn trở mặt.
Bên ta sự cố liên tiếp xảy ra, bên hắn cũng chẳng yên ổn.
Mãi đến khi ta sắp sinh, ta mới buộc phải vạch trần lớp mặt nạ của Trầm Ngư, để nàng bước vào thế giới của Triệu Thừa Huy.O Mai d.a.o Muoi
Sau một đêm đau đớn sinh ra hoàng tử, ta đội mũ trùm đầu đến Thừa Càn cung.
n.g.ự.c Triệu Thừa Huy cắm một thanh kiếm, hắn đã hôn mê vì mất m.á.u quá nhiều.
Trầm Ngư làm việc vẫn thô bạo như thế, để lại phần hậu quả phải do ta thu dọn, khiến ta chỉ biết đỡ trán thở dài.
Khi ta ngồi bên giường, hắn tỉnh lại, môi khẽ động:
“…Tại sao nàng nhất định phải sinh đứa trẻ này?”
“Vậy bệ hạ tại sao lại nhất định phải g.i.ế.t nó?”
Ta hỏi lại.
Hắn cười giễu cợt:
“Nếu không g.i.ế.t nó, nàng sẽ để ta sống sao?”
Ta trầm mặc.
Câu trả lời không cần nói cũng rõ.
Khi ta đứng dậy định đi, hắn kéo tay áo ta lại:
“Khi xưa chọn ta, có từng… một chút thích không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com