Bởi vì cằm bị đụng đau, đường nét trên gương mặt tuấn tú ấy nhíu chặt, tóc tai ướt đẫm, ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước, tựa như một luồng hoóc-môn hừng hực di động, phi thường gợi cảm.
Thư Tình ngây người một lúc, không thể không thừa nhận người đàn ông này quả thực rất anh tuấn.
“Xem đủ chưa?” Thấy Thư Tình nhìn mình sững sờ, Hoắc Vân Thành nhếch môi hỏi.
“Anh ra đây từ khi nào? Sao đi đường gì mà không phát ra tiếng động gì hết vậy?” Thư Tình hoàn hồn, xoa xoa đầu, dời tầm mắt đi nơi khác: “Mau mặc quần áo vào đi.”
Từng ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Vân Thành tao nhã cài lại cúc áo, liếc nhìn Thư Tình cười như không cười: “Hình như là cô đụng phải tôi đó.”
Rõ ràng là cô mới là người đụng vào anh vậy mà giờ lại quay ngược lại oán trách anh.
“Tôi, tôi đi tắm đây.” Thư Tình bị ánh mắt khó hiểu của anh làm cho bối rối, cầm lấy quần áo của mình nhanh như chớp chạy về phía phòng tắm.
Hoắc Vân Thành sao có thể ăn mặc như vậy đi lòng vòng cơ chứ, dù gì cũng là trai đơn gái chiếc, phải biết kiêng kị một chút chứ.
Nhìn bóng lưng gần như chạy trối chết của Thư Tình, ánh mắt Hoắc Vân Thành trầm xuống, anh có đáng sợ như vậy sao?
“Cốc cốc cốc.”
Thư Tình đang tắm được nửa đường, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa phòng tắm.
“Ai đó?” Tim Thư Tình đập nhanh một nhịp.
Tại sao có người gõ cửa phòng tắm? Lúc này, người duy nhất ở trong phòng chỉ có Hoắc Vân Thành.
Anh muốn làm gì?
Quả nhiên, giọng nói từ tính của Hoắc Vân Thành từ cửa phòng tắm truyền đến: “Là tôi.”
Trong lòng dâng lên cảnh giác, Thư Tình hỏi: “Sao thế? Tôi vẫn đang tắm.”
“Cô làm rơi đồ.” Giọng của Hoắc Vân Thành trầm trầm.