“Sao cơ, cô cho rằng nhà họ Hoắc phải dựa vào nhà họ Từ mới có thể nâng được giá cổ phiếu lên sao?” Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Thành khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Từ Uyển Nhi cực kỳ lạnh lùng.
Ngữ khí lạnh lẽo của Hoắc Vân Thành giống như đánh thẳng vào mặt cô ta, Từ Uyển Nhi cắn môi, giọng điệu có chút ủy khuất:
“Vân Thành, em không có ý đó, em chỉ muốn giúp anh …”
“Không cần.” Sắc mặt lạnh như băng của Hoắc Vân Thành giống như mùa đông ở Tam Cửu, có thể đóng băng người, không kiên nhẫn mở miệng nói:
“Tôi còn có việc phải làm, cô có thể trở về.”
Từ Uyển Nhi tức giận dậm chân, lại oán hận trừng mắt nhìn Thư Tình một cái, rồi mới xoay người rời đi.
“Sao anh không đuổi theo cô ta?” Thư Tình nghiêng đầu nhìn Hoắc Vân Thành, bĩu môi nói.
Hoắc Vân Thành sâu kín mở miệng:
“Thế nào, em muốn tôi đuổi theo cô ta?”
“Người ta có ý tốt tới đây muốn giúp anh, anh lại đối xử với người ta như vậy, không sợ làm tổn thương tấm lòng của Từ đại tiểu thư người ta sao?” Ngữ khí Thư Tình mang theo vài phần ghen tuông mà chính cô cùng không phát hiện ra.
Chỉ cần cô nghĩ đến cảnh Hoắc Vân Thành và Từ Uyển Nhi khiêu vũ ngày hôm đó, trong lòng cô liền hoảng hốt.
“Như vậy sao.” Hoắc Vân Thành một tay chống cằm, giả bộ hỏi vài giây: “Vậy tôi thật sự đuổi theo đây.”
Nói xong, Hoắc Vân Thành giả bộ đứng lên.
Nhìn thấy Hoắc Vân Thành thật sự định đuổi theo Từ Uyển Nhi, Thư Tình không chút suy nghĩ thốt ra:
“Hoắc Vân Thành, anh dám đuổi theo thử xem!”
Lời nói rõ ràng là ghen tuông của Thư Tình lọt vào tai Hoắc Vân Thành, anh cười khẽ một tiếng:
“Thư Tình, em ghen rồi.”
Thư Tình phục hồi tinh thần, không khỏi cảm thấy có chút bối rối.
Cô làm sao vậy, vẫn luôn để cho Hoắc Vân Thành dắt mũi.