Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Thư Tình tự thấy bản thân khá may mắn, may mà tối qua gặp Hoắc Vân Thành, may mà anh cũng coi như là một chính nhân quân tử.
Nếu không, tối qua thực sự gặp nguy rồi.
“Khụ khụ khụ…” Đúng lúc này, Hoắc Vân Thành bỗng nhiên ho khan.
“Anh sao vậy? Thấy khó chịu chỗ nào à?” Thư Tình nghi hoặc hỏi.
Hoắc Vân Thành hắng giọng một tiếng: “Bị cảm.”
“Bị cảm?” Trong giọng nói của Thư Tình có mấy phần lo lắng, “Đang yên đang lành sao lại bị cảm?”
Theo cô được biết, thể chất của Hoắc Vân Thành trước nay đều rất tốt, hôm qua anh còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bị cảm được.
Hoắc Vân Thành nhìn sâu vào Thư Tình, ý tứ sâu xa nói: “Còn không phải đều tại em sao?”