“Thư Tình, cô không sao chứ?” Khi Hạ Tinh Tinh cầm con dao lên, Thẩm Tuấn Ngôn cũng muốn bảo vệ Thư Tình, nhưng chung quy vẫn chậm một bước.
“Cô ấy không sao cả.” Thấy Thẩm Tuấn Ngôn quan tâm Thư Tình như vậy, sắc mặt Hoắc Vân Thành trầm xuống, cánh tay nắm bả vai Thư Tình hơi dùng sức, kéo cô về phía mình.
Lúc này Thư Tình mới phát hiện mình còn đang ở trong lòng Hoắc Vân Thành, vội đẩy anh ra, “Lúc nãy, cảm ơn anh.”
Hoắc Vân Thành nhíu mày, “Khách khí với tôi làm gì.”
“Anh họ, anh điên rồi, lúc nãy nguy hiểm như vậy, lỡ như Hạ Tinh Tinh đâm anh bị thương thì sao!” Nhìn thấy cảnh tượng chói mắt phía trước, Hoắc Thiến tiến lên, đẩy mạnh Thư Tình ra, rồi đứng bên cạnh Hoắc Vân Thành.
Sắc mặt Thư Tình lạnh đi vài phần, “Hoắc Thiến, không phải cô luôn miệng nói tận mắt thấy tôi đẩy Hạ Tinh Tinh xuống nước sao? Bây giờ cô muốn giải thích thế nào đây?”
Đoạn video của Hoắc Vân Thành vừa rồi đã khôi phục lại sự thật chuyện xảy ra hôm đó, trực tiếp vạch trần lời nói dối của Hoắc Thiến.
“Nhìn lầm?” Thư Tình cười lạnh một tiếng, “Cô và bạn cô cũng không thể đều nhìn lầm cùng lúc được đúng không? Nếu tôi nhớ không lầm thì, khai man là một tội danh, nhẹ thì bắt giam, nặng thì…”
“Cô nói bậy, tôi chỉ nhìn lầm mà thôi.” Hoắc Thiến vạch trần, ủy khuất nhìn về phía Hoắc Vân Thành, “Anh họ, anh nói giúp em vài lời đi.”
Hoắc Vân Thành lại lãnh đạm nhìn Hoắc Thiến một cái, trực tiếp kéo tay Thư Tình: “Đi thôi.”
Dưới ánh mắt đố kị căm hận của Hoắc Thiến, Thư Tình và Hoắc Vân Thành cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, bước vào thang máy.
“Đinh” một tiếng, thang máy đóng cửa.
“Biểu hiện của em hôm nay đúng là ngoài mong đợi của tôi.” Hoắc Vân Thành nghiêng đầu nhìn Thư Tình, trầm giọng nói, “Không ngờ em lại trực tiếp đến bệnh viện để đối đầu với hạ Tinh Tinh.”
Thư Tình cười cười, “Sao, trông tôi giống một cái bánh bao ai cũng có thể bắt nạt à?”
Hoắc Vân Thành cong môi, nhìn Thư Tình bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó lắc đầu, “Không giống.”