Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Lâm Nham Phong, “Tổng tài, về chuyện đèn treo trong studio, chúng tôi đã tìm được nhân viên phụ trách.”
“Ừm.” Hoắc Vân Thành nhàn nhạt đáp một tiếng.
“Lúc đó có tổng cộng ba nhân viên tiến hành kiểm tra tu sửa, bây giờ có một người đã từ chức.” Lâm Nham Phong tiếp tục cung kính nói, “Hơn nữa hai nhân viên còn lại nói, người phụ trách kiểm tra đèn treo lúc đó chính là nhân viên đã từ chức kia.”
“Đi điều tra.” Sắc mặt Hoắc Vân Thành trầm xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Cúp máy, Thư Tình nóng lòng hỏi, “Sao vậy? Chuyện đèn treo có kết quả rồi à? Tìm được là ai làm rồi?”
Hoắc Vân Thành hơi nheo mắt lại, “Còn đang điều tra.”
Được rồi…
Xem ra đằng sau chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Ăn xong bữa sáng, Thư Tình trở lại phòng, lấy thuốc mỡ, đang định bôi lên vết thương, trên đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói từ tính, “Để tôi làm đi.”
Thư Tình ngẩng đầu, đập vào mắt là gươn mặt quen thuộc của Hoắc Vân Thành.
“Không cần, tôi tự làm là được rồi.” Thư Tình hơi khựng lại một chút, nhanh chóng từ chối.
Nhưng Hoắc Vânh Thành cũng không nói nhiều, lấy thuốc mỡ trong tay Thư Tình, ngồi xổm xuống, cẩn thận bôi cho cô.
“Lúc trước tay tôi bị thương là em giúp tôi, bây giờ đến lượt tôi giúp em.” Hoắc Vân Thành trầm giọng nói, giọng điệu rất tự nhiên.
“Vậy cũng được…” Thư Tình cũng không có lý do để từ chối.
Hoắc Vân Thành nhúng ngón tay vào thuốc mỡ, cẩn thận thoa lên đùi Thư Tình.
Mặt Thư Tình đỏ lên một cách khó hiểu.
“Xong rồi.” Hoắc Vân Thành đứng lên, vẻ mặt nặng nề nói, “Nhớ phải bôi thuốc đúng giờ, nếu không để lại sẹo thì xấu lắm.”
“Biết rồi.” Thư Tình cũng đứng dậy theo, không biết có phải bởi vì lúc nãy bôi thuốc mỡ duy trì tư thế kia một thời gian dài không, chân hơi run rẩy.
Thư Tình đứng không vững, ngã vào người của Hoắc Vân Thành.