Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 9



Sau khi nói xong những lời đó, Trầm Ngư không thèm để ý đến vẻ mặt tổn thương của Cố Ngôn, cũng như tiếng thì thầm không ngừng của hệ thống truyện ngọt vang lên trong đầu mình, mà đi thẳng vượt qua người Cố Ngôn, bước vào ký túc xá nữ.

Ký túc xá nữ có tổng cộng sáu tầng, tầng năm và tầng sáu là nơi ở của học sinh lớp 10, những tầng còn lại phân theo thứ tự từ lớp 11 trở đi.

Trầm Ngư lần theo ký ức của nguyên chủ, quay về phòng ở tầng năm.

Vì nguyên chủ là học sinh lớp chọn nên phòng ký túc của cô chỉ có sáu người ở, giường trong phòng cũng đều là kiểu tầng trên là giường, tầng dưới là bàn học, khác hẳn với các lớp khác nơi một phòng nhỏ nhét đủ mười hai học sinh.

Thẩm Thiến là một trong năm bạn cùng phòng của nguyên chủ, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên. Nhìn thấy là Trầm Ngư, cô nở một nụ cười thân thiện.

“Trầm Ngư, cậu đi đâu mà giờ mới về?”

Sau đó, Thẩm Thiến thấy cô bạn xinh đẹp vừa bước vào phòng đã thở dài một tiếng, đi thẳng đến chiếc ghế dưới giường mình rồi ngồi xuống.

Cô dùng giọng điệu đầy u sầu hỏi:

“Thiến Thiến, cậu nói xem, cái anh Cố Ngôn kia, có phải đầu óc có vấn đề không?”

Trầm Ngư vừa hỏi vừa chỉ chỉ vào đầu mình, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc nhìn Thẩm Thiến.

“Mình đã nói là không cần anh ta xin lỗi rồi, vậy mà anh ta vẫn cứ cố tình đến làm phiền.”

“Hả?” Thẩm Thiến ngơ ra một chút, mãi đến khi phản ứng lại được lời Trầm Ngư đang nói gì, gương mặt cô mới lộ ra một nụ cười gượng gạo.

So với nguyên chủ vốn không màn thế sự, Thẩm Thiến rõ ràng là hiểu biết về Cố Ngôn nhiều hơn một chút.

Thế nên khi nghe Trầm Ngư nghĩ về Cố Ngôn như vậy, Thẩm Thiến không nhịn được lên tiếng giải thích:

“Trầm Ngư, thật ra có khi anh Cố thật lòng cảm thấy có lỗi với cậu đấy. Anh ấy chắc không cố ý đâu.”

“Nhưng mình đã nói là mình không cần anh ta xin lỗi rồi. Hơn nữa, anh ta cứ làm vậy chỉ khiến chị Lâm Thư Kỳ kiếm chuyện với mình thôi. Sao anh ta không thể nghĩ cho mình một chút? Chiều nay chị ấy đã tìm mình rồi đấy, nếu để chị ấy biết anh Cố lại đến tìm mình nữa, hiểu lầm thì sao? Chiều nay mình phải vất vả lắm mới giải thích rõ được chuyện xảy ra trước giờ tự học.”

Không biết từ lúc nào, ngoài Thẩm Thiến ra, mấy bạn khác trong phòng cũng đã xúm lại quanh Trầm Ngư, lắng nghe cô nói.

Có người không nhịn được lên tiếng:

“Nhưng chuyện này đâu phải lỗi của anh Cố đâu? Rõ ràng là chị Lâm kia quá ngang ngược. Ai mà thân với anh Cố một chút là bị chị ấy bắt nạt ngay.”

“Các cậu từng tận mắt thấy chưa?” Trầm Ngư hỏi lại. Theo như cô biết, trong trường hợp bị Lâm Thư Kỳ thực sự gây khó dễ, ngoài mấy cô gái biết rõ Cố Ngôn đã có bạn gái mà vẫn cố lao vào ra, thì chỉ có nguyên chủ - người sau này khiến Cố Ngôn đá Lâm Thư Kỳ.

Mấy cô gái xung quanh lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới có người lí nhí nói:

“Nhưng mấy anh chị lớp 11, 12 đều nói vậy mà...”

“Vậy là các cậu chỉ nghe người ta nói lại, chứ chưa ai thật sự chứng kiến cả đúng không?” Trầm Ngư nghiêm túc nhìn từng người một.

Cô tiếp tục:

“Hơn nữa, theo như mình biết thì anh Cố từng bắt nạt không ít nam sinh trong trường, thậm chí còn có một bạn bị anh ta làm cho phải nghỉ học. Chẳng lẽ các cậu không thấy một người như vậy rất đáng ghét sao?”

Mấy cô gái không thể phản bác được nữa.

Trong lòng Trầm Ngư không khỏi thở dài. Cô thật sự rất ghét Cố Ngôn. Rõ ràng hắn là người có lỗi trước, nhưng chỉ vì hắn là nam chính mà mọi tiếng xấu lại bị đổ hết lên đầu Lâm Thư Kỳ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cứ như thể ai cũng quên mất rằng Cố Ngôn cũng là một "đầu gấu" trong trường.

“Nếu có ai đó khiến các cậu mất đi cơ hội học hành, các cậu còn thấy người đó vô tội không?”

Dao không rạch lên da thì người ta mãi mãi không biết đau là thế nào. Còn với học sinh, điều quan trọng nhất vào lúc này không phải là học tập hay sao?

Thẩm Thiến theo lời Trầm Ngư tưởng tượng mình chính là người bị Cố Ngôn đuổi học, cả người liền run lên, trong lòng cũng chợt thấy Cố Ngôn dường như chẳng còn hấp dẫn như trước nữa.

Phải biết rằng, trường trung học số Một là trường cấp ba tốt nhất ở Thanh Thành. Một khi bị đuổi khỏi đây, thì chỉ có thể chuyển xuống những trường kém hơn, hoặc là phải chuyển đến một thành phố khác có trường tốt tương đương.

Nhưng điều kiện tiên quyết cho những lựa chọn đó là phải có đủ tiền.

“Thôi, muộn rồi, không nói nữa. Mình chỉ mong ngày mai anh ta đừng đến tìm mình nữa. Không thì mình thật sự không biết phải làm sao.”

Thấy mấy cô bạn đều rơi vào trầm ngâm, Trầm Ngư cũng không nói thêm gì nữa, để lại cho họ thời gian tiêu hóa những lời vừa rồi.

Cô thay quần áo, vào phòng tắm trong ký túc xá tắm rửa sạch sẽ, sau đó leo lên giường, chui vào chăn, ngáp một cái rõ to.

Cơ thể cô vừa bị hủy đã bị hệ thống kéo đến thế giới này, mà ngay từ lúc đặt chân đến đây, cô lại bị ép phải đi cùng Cố Ngôn trải qua từng ấy tình tiết truyện.

Trong cơ thể nguyên chủ vốn không có chút linh lực nào, cho dù thần hồn của Trầm Ngư có mạnh đến đâu, lúc này cũng không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.

Đèn phòng tắt đúng giờ quy định, mấy cô gái chưa ngủ bật đèn bàn tiếp tục làm bài tập đang dang dở trước khi Thẩm Ngư về.

Nhưng tâm trí họ không còn bình lặng như trước.

Và đúng như Trầm Ngư dự đoán, những lời cô nói trong ký túc xá chẳng mấy chốc đã bị người khác thêm mắm dặm muối rồi truyền ra ngoài.

Toàn bộ học sinh trong trường đều biết rằng Lục Trầm Ngư lớp chọn khối 10 rất ghét đàn anh Cố Ngôn khối 11.

Có người hả hê nói:

“Cô ta còn chê bai anh Cố à? Tôi thấy là anh Cố chê cô ta thì đúng hơn. Lại là một đứa dùng chiêu trò thu hút sự chú ý của anh Cố thôi.”

“Cô ta không biết tính khí anh Cố rất tệ à? Nói mấy lời như vậy, đúng là không muốn tiếp tục học ở trường này rồi.”

Cũng có người ở khối 11 hiểu rõ cả Cố Ngôn và Lâm Thư Kỳ lên tiếng:

“Chẳng phải Lâm Thư Kỳ ghét nhất là ai dính líu tới Cố Ngôn sao? Không biết lần này cô ta lại sẽ nổi điên thế nào nữa.”

Tất cả đều đang chờ xem, Trầm Ngư sẽ có kết cục ra sao.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ là, đã mấy ngày trôi qua, dù là Lâm Thư Kỳ hay Cố Ngôn, đều không có bất cứ phản ứng gì, như thể họ chẳng hề hay biết chuyện này, cũng chưa từng nghe ai nhắc đến những lời của Trầm Ngư.

Nhưng, điều đó có khả năng sao? Tất nhiên là không.

Tại một quán bar nhỏ bên ngoài trường trường trung học số Một.

Cố Ngôn đang ngồi trong một góc khuất, cùng đám bạn uống rượu giải sầu.

Tuy pháp luật cấm người chưa đủ tuổi vào quán bar, nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, luôn có những người gan to dám phục vụ cả nhóm học sinh như họ.

Quán bar này chính là một nơi như thế, vì vậy nơi đây cũng nghiễm nhiên trở thành “căn cứ” riêng của Cố Ngôn và nhóm bạn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com