“Con trai tôi sao rồi?” Ba của Cố Ngôn là người rất có uy quyền.
Vừa bước vào cửa, ông ta đã hằm hằm khí thế, chất vấn thầy Vương.
Trong lòng thầy Vương thoáng chút khó chịu, nhưng nghĩ đến tình trạng của Cố Ngôn, cơn giận ấy cũng tự nhiên tan biến.
Thầy liếc nhìn Cố Ngôn vẫn đang bất tỉnh trên giường bệnh, rồi quay sang nhìn ông Cố, môi mím lại trước khi mở lời: “Ông Cố, chuyện này... tôi mong ông có thể bình tĩnh một chút.”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt tức giận chất vấn của ông Cố lập tức cứng lại.
Ông ta không thể tin nổi, liếc nhìn thầy Vương rồi lại nhìn con trai mình đang nằm trên giường bệnh cách đó không xa.
Ngón tay khẽ run lên, ông ta lắp bắp hỏi: “Thầy... thầy có ý gì vậy?”
Cùng là đàn ông, thầy Vương hiểu rõ chấn thương lần này của Cố Ngôn có thể gây ra cú sốc lớn đến mức nào với gia đình hắn. Thấy vẻ mặt ông Cố như không dám tin vào suy đoán trong lòng mình, thầy cũng mềm lòng, dịu giọng nói:
“Tôi biết gia đình ông có điều kiện, nên tôi khuyên thật lòng. Đừng lãng phí thời gian nữa, hãy mời vài chuyên gia đến kiểm tra cho em Cố Ngôn. Biết đâu chấn thương lần này vẫn còn có thể chữa được.”
Giờ ba bà Cố Ngôn đã đến, nhiệm vụ của thầy xem như đã hoàn thành, có thể trở về trường được rồi.
Thế nhưng, ngay khi thầy Vương chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng bệnh thì ông Cố vốn nãy giờ còn ngẩn người, cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
Vẻ mặt sửng sốt trên mặt ông ta biến mất, thay vào đó là cơn giận dữ tột độ.
Ông ta quay người bước tới, nắm lấy cánh tay của thầy Vương, gằn giọng chất vấn:
“Rốt cuộc con trai tôi đã gặp chuyện gì ở trường? Các người làm giáo viên kiểu gì vậy? Có biết nó là con trai một của nhà họ Cố không? Nếu thân thể con tôi có vấn đề gì, tôi nhất định bắt các người phải trả giá!”
Gương mặt ông Cố lúc này trở nên dữ tợn, khiến thầy Vương cũng bị giật mình trong giây lát.
Nhưng rất nhanh sau đó, thầy lấy lại bình tĩnh, đồng thời cũng không vui vì bị đối xử thiếu tôn trọng như vậy, sắc mặt trầm xuống.
Thầy cau mày: “Ông Cố, tôi mong ông hiểu rõ một chuyện. Là con trai ông quấy rối bạn nữ nên mới bị người ta phản kháng mà đá trúng chỗ hiểm. Chuyện này tôi đã nói rất rõ trong điện thoại rồi.”
Ông Cố tức tối: “Không thể nào! Con trai tôi không thể làm ra chuyện như thế. Chắc chắn là cô gái đó vu oan cho nó, là cô ta quyến rũ nó… Cố Ngôn bị cô gái đó đá đúng không? Thầy nói cho tôi biết nó là ai, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm nhà trường.”
Là người từng trải, sau cú sốc ban đầu khi nghe con mình gặp nạn, ông Cố rất nhanh đã khống chế được cảm xúc, quay sang nhắm thẳng vào điều ông ta quan tâm nhất.
Thầy Vương đương nhiên sẽ không tiết lộ tên Lục Trầm Ngư hay Lâm Thư Kỳ, nên chỉ đáp hờ hững:
“Chuyện này có nhân chứng. Có rất nhiều học sinh đã tận mắt chứng kiến sự việc. Nếu ông có nghi ngờ gì, nhà trường sẵn sàng tạo điều kiện để ông hỏi trực tiếp các em. Ngoài ra, do chuyện này gây ảnh hưởng nghiêm trọng, nhà trường đã quyết định sẽ xử lý bằng cách đuổi học Cố Ngôn. Mong ông sớm sắp xếp thời gian đến làm thủ tục chuyển trường cho em ấy.”
Thái độ của phụ huynh nhà họ Cố đã như vậy, thầy Vương cũng không cần phải giữ thể diện gì nữa, thẳng thắn truyền đạt lại quyết định của hiệu trưởng.
Ông Cố nghe xong sững người, giọng lập tức dịu xuống: “Sao lại có thể như vậy? Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, sao lại đuổi học con tôi? Nó còn đang bị thương như thế kia, các người làm vậy là quá đáng rồi.”
Trường trung học số Một là trường cấp ba tốt nhất thành phố Thanh Thành, ông Cố đương nhiên không muốn con mình bị đuổi.
Thầy Vương cười lạnh: “Chuyện như vậy mà trong mắt ông vẫn là ‘chuyện nhỏ’? Vậy thế nào mới là chuyện lớn?”
Thấy mềm mỏng không ăn thua, ông Cố lại giận dữ: “Tôi đã đầu tư ba trăm vạn vào trường các người đấy!”
Thầy Vương thản nhiên: “Vậy thì ông có thể đi nói chuyện với hiệu trưởng. Tôi tin rằng ông ấy sẽ hoàn lại số tiền đó cho ông.”
Nói xong, thầy không muốn dây dưa thêm, quay người rời khỏi bệnh viện.
Thầy cũng không phải rảnh rỗi gì mà nửa đêm phải đưa học sinh đi viện rồi giờ lại bị phụ huynh làm khó dễ thế này.
“Ấy, thầy Vương, xin dừng bước! Có gì từ từ nói!” Ông Cố thấy thầy Vương cứng rắn như vậy liền vội vàng xuống nước.
Ông ta vội đuổi theo, định chặn thầy lại nhưng thầy Vương đã sải bước đi thẳng, không buồn quay đầu, hoàn toàn không muốn tiếp tục đối thoại.
“Chồng à, giờ phải làm sao đây?” Bà Cố nhìn con trai nằm bất tỉnh trên giường, không cầm được nước mắt.
Nếu thật sự chỗ đó của con trai bà có vấn đề… sau này nó biết phải sống thế nào đây?
Nghĩ đến việc con mình thành ra thế này đều là do cô gái mà thầy Vương nhắc đến, bà Cố càng thêm căm hận.
“Chồng à, con khốn đó hại con trai chúng ta, nhất định phải bắt nó trả giá!”
Bà ta cũng không tin con trai mình sẽ làm ra chuyện như vậy. Từ nhỏ, Cố Ngôn đã rất được lòng con gái. Lên cấp ba, bà ta cũng biết con mình quen không ít bạn gái trong trường.
Với điều kiện như vậy, nó đâu cần phải đi quấy rối ai?
Cho nên, nhất định là do con bé đó không biết xấu hổ mà dụ dỗ Cố Ngôn, giờ còn hại con bà ra nông nỗi này.
Ông Cố chau mày nói:
“Bà đừng vội. Trước tiên cứ chăm sóc con cho tốt đã, mai tôi đến trường tìm chủ nhiệm Trương. Chuyện này ông ấy nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Số tiền ông ta tài trợ trường trước đây cũng là đưa cho thầy Trương, ông Cố không tin trường trung học số Một thật sự từ bỏ ba trăm vạn của ông ta dễ dàng như vậy.
“Ê, cậu nghe gì chưa? Cố Ngôn bị trường đuổi học rồi đó!”
“Hả? Cố Ngôn á? Sao có thể? Sao anh ấy lại bị đuổi học?”
“Thật mà! Dù trường chưa ra thông báo chính thức, nhưng mình nghe chị lớp 11A18 nói, bàn học của Cố Ngôn bị dọn dẹp hết, đồ đạc cũng bị người ta mang đi luôn rồi.”
Trong tiết tự học buổi chiều, vài nữ sinh lớp 10 đang tụm năm tụm ba bàn tán chuyện mới.
“Thế tại sao lại bị đuổi? Đang yên đang lành mà...” Một cô bé tiếc nuối hỏi.
Đáng tiếc thật, ngày nào cũng được ngắm “nam thần” Cố Ngôn, giờ thì...
Cô gái vừa nhắc chuyện ban đầu liền hạ giọng, vẻ bí mật, ghé sát lại nói:
“MÌnh nói cho mấy cậu nghe, nhưng cấm lan truyền lung tung đấy nhé!”
“Yên tâm đi.”
“Nghe bảo anh ta bị bắt quả tang đang quấy rối một nữ sinh lớp mình. Rồi bị cô ấy phản kháng, đá trúng... chỗ đó, phải đưa đi viện ngay trong đêm luôn. Sáng hôm sau thì lớp A18 không còn chỗ cho anh ta nữa.”
“Trời ơi! Quấy rối? Cố Ngôn mà làm ra chuyện đó á? Có nhầm lẫn gì không vậy?”
Một cô gái vẫn luôn thầm thích Cố Ngôn lập tức lên tiếng bênh vực. Cô khó mà tin được người mình ngưỡng mộ lại làm chuyện như thế.
Nhưng vừa dứt lời, bạn ngồi cạnh cô bỗng huých nhẹ vào tay cô.
“Sao đấy? Cậu chọc mình làm gì?” cô khó hiểu hỏi.
“Nhỏ tiếng thôi, nhìn đằng kia kìa.” Bạn cô lập tức bịt miệng cô lại, rồi chỉ tay vào một hướng.
“Sao vậy?” Nữ sinh hỏi nhỏ, rồi nhìn theo hướng tay chỉ.
Chỉ thấy một nam một nữ mặc đồng phục lớp 10 đang đi ngang qua con đường gần đó.
Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô gái kia bất chợt quay đầu lại.
Phát hiện ra chỉ là vài bạn nữ đang nhìn, cô hơi khựng lại một chút, rồi lễ phép gật đầu chào.
Sau đó, cô quay lại, tiếp tục trò chuyện với nam sinh bên cạnh.
Còn nhóm nữ sinh đang bàn tán nãy giờ thì đột nhiên im bặt.
Một lúc sau, mới có người cảm thán:
“Cô ấy thật xinh đẹp...”
Xinh đến mức khiến cả con gái cũng phải muốn hét lên vì choáng ngợp.
“Thấy chưa, các cậu cũng thấy cô ấy đẹp đúng không? Cô ấy là Lục Trầm Ngư, lớp 10A1, còn là học sinh giỏi nữa đó!”
“Thì ra là Lục Trầm Ngư... Cô gái từng bị đồn có quan hệ với Cố Ngôn. Mình còn nghe nói chính vì cô ấy mà Cố Ngôn chia tay với đàn chị Lâm Thư Kỳ nữa.”
“Hừ, thông tin của mấy cậu cũ lắm rồi. Chị Lâm với Lục Trầm Ngư thân nhau lắm ấy. Biết mình chỉ tay cho mấy cậu nhìn cô ấy là tại sao không?”
“Hả? Tại sao?” Các cô gái khó hiểu. Mới nãy họ còn đang nói chuyện Cố Ngôn mà?
Cô gái kia cười đầy đắc ý:
“Vì cô gái bị Cố Ngôn quấy rối trong tin đồn chính là Lục Trầm Ngư đó!”
“Là cô ấy sao?” Nan đầu họ kinh ngạc, rồi lại vỡ lẽ: “Nếu vậy thì cũng hợp lý đấy chứ...”
“Nhưng sao lại nghiêm trọng đến mức bị đuổi học? Không phải trước đây còn có tin đồn họ đang hẹn hò sao?”
“Gì mà hẹn với hò!” Cô gái kể chuyện ban nãy lập tức bĩu môi khinh thường, “Lục Trầm Ngư căn bản chẳng hề để ý gì đến Cố Ngôn, là anh ta đeo bám cậu ấy thôi! Mình nghe bạn học cũ kể lại, hai người chỉ tình cờ gặp nhau một lần ở sân trường, thế là Cố Ngôn bám dính lấy cậu ấy. Rõ ràng người ta đã nói không thích rồi, anh ta vẫn không chịu buông, thậm chí còn nhân lúc tan học trời tối kéo Lục Trầm Ngư ra phía sau ký túc xá, định giở trò... Thật quá đáng!”
Cô gái này vốn không giống như mấy bạn khác, chưa từng có cảm tình với Cố Ngôn. Trái lại, cô luôn chán ghét kiểu người thay bạn gái như thay áo, trăng hoa lăng nhăng như hắn. Giờ thấy hắn gặp quả báo, cô không ngần ngại nói hết những gì mình nghĩ.
Mấy cô gái đứng cạnh cô đều bịt miệng sửng sốt:
“Bạn Lục Trầm Ngư không sao chứ? Không ngờ Cố Ngôn lại là loại người như vậy. Trước đây đúng là mù mắt mới thích anh ta.”
“Yên tâm, cậu ấy không sao cả. May mà lúc đó có người nghe thấy tiếng động rồi chạy tới kịp, mới cứu được cậu ấy.”
“Vậy thì tốt.” Cô gái trước đây từng rất có cảm tình với Cố Ngôn khẽ thở phào, sau đó phẫn nộ mắng: “Lần này trường xử lý đúng đấy, loại người như anh ta đáng bị đuổi học!”
“Đúng vậy!” Những người còn lại đồng loạt tán thành.
Những cuộc trò chuyện tương tự cũng diễn ra ở khắp các ngóc ngách trong trường.
Khi vừa nghe tin Cố Ngôn bị đuổi học, hầu như ai cũng cảm thấy khó tin, đều nghĩ hắn bị người khác vu oan.
Nhưng khi biết người bị quấy rối lại chính là Lục Trầm Ngư, tất cả liền thu lại lời nói trước đó, chuyển sang đồng ý với cách xử lý của nhà trường.
Nếu như thiện cảm giữa người với người có thể đo bằng con số, thì Cố Ngôn có lẽ sẽ nhận ra: Chỉ sau vài ngày rời khỏi trường, thiện cảm mà học sinh trong trường dành cho hắn đã từ 80-90 đã tụt xuống còn 10-20.
Thậm chí ngay cả những cô gái từng phát cuồng vì hắn, giờ cũng tránh như tránh tà.
Danh tiếng của hắn đã bị bôi đen hoàn toàn.
Ông Cố quả thật cũng làm đúng như đã nói với bà Cố hôm trước, đến trường gây chuyện. Nhưng hiệu trưởng Lưu - người đã được cha mẹ của Lục Trầm Ngư cảnh cáo trước, hoàn toàn không để tâm đến sự bất mãn của họ.
Sau khi cho người chuyển trả lại số tiền mà nhà họ Cố từng đầu tư, ông liền kính cẩn mời ông Cố ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.
“Hiệu trưởng Lưu, sao các người có thể làm vậy chứ? Con trai tôi giờ còn đang nằm trên giường bệnh, mà các người lại bao che cho kẻ đã làm hại nó. Lương tâm các người bị chó gặm rồi à?”
Cơn giận trong lòng ông Cố không có chỗ trút, ông ta liền giơ chân đá ngã cái tủ chữa cháy ngay trước cửa văn phòng.
Tiếng kim loại rơi xuống đất vang lên chói tai. Hiệu trưởng Lưu chỉ mỉm cười liếc nhìn ông ta, rồi lập tức gọi bảo vệ trường đến.
Hiệu trưởng Lưu mỉm cười nói:
“Ông Cố à, trường chúng tôi là nơi để học tập, tuyệt đối không cho phép xảy ra những chuyện như vậy. Con trai ông trước nay trong trường cũng không ít lần vi phạm, cho nên hiện tại chúng tôi không thể nhận em ấy tiếp tục học nữa. Mong ông sớm làm thủ tục chuyển trường cho em ấy.”
“Còn về tình trạng sức khỏe của Cố Ngôn, dù em ấy là người chủ động quấy rối bạn nữ trước, nhưng vì tinh thần nhân đạo, trường cũng đã chủ động liên hệ và trao đổi với phụ huynh của hai bạn nữ liên quan. Họ đã đồng ý sẽ hỗ trợ toàn bộ chi phí điều trị sau này cho em ấy, ông không cần lo lắng.”
Sắc mặt ông Cố tối sầm, giận dữ nói:
“Bộ ông nghĩ tôi thiếu chút tiền đó chắc? Ông nói cho tôi biết hai con bé đó là ai? Tôi sẽ báo cảnh sát, tôi phải bắt chúng trả giá!”
Thấy ông Cố vẫn cố chấp, chủ nhiệm Trương cũng chẳng buồn giả bộ khách khí nữa. Ông cau mày, lạnh lùng nói:
“Ông Cố, các em vẫn còn là trẻ vị thành niên, huống hồ chuyện này xét đến cùng là do Cố Ngôn khơi mào trước. Dù ông có báo cảnh sát, thì kết quả xử lý cuối cùng cũng chẳng khác gì quyết định hiện tại của nhà trường đâu.”
“Tôi còn có việc, xin phép không tiếp ông nữa. Mời ông cứ tự nhiên.”
Nói xong, chủ nhiệm Trương thẳng thừng bước vòng qua ông Cố, rời khỏi văn phòng.
Ông Cố trừng mắt nhìn theo bóng lưng của thầy Trương, định nói thêm gì đó, nhưng đúng lúc ấy, bảo vệ trường đã tới nơi, thái độ lễ phép nhưng cứng rắn, mời ông ta rời khỏi khuôn viên trường.
Ông Cố không còn cách nào khác, đành quay lại bệnh viện nơi Cố Ngôn đang nằm.
Lúc này, Cố Ngôn vừa tỉnh dậy, sắc mặt khó chịu, nổi cáu với mẹ mình:
“Mẹ, mẹ đừng làm phiền con nữa. Để con yên tĩnh một chút có được không?”
Hiện tại cậu ta vẫn chưa biết chuyện cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì.
Bà Cố rơi nước mắt:
“Mẹ chỉ muốn biết con bé đó là ai thôi. Lần này con làm vậy là sai, nhưng con bé đó cũng làm con bị thương mà? Vậy coi như huề nhau rồi đi. Trường dựa vào đâu mà đuổi học con chứ? Ngôn à, nói cho mẹ biết cô ta là ai đi. Mẹ và ba con sẽ tìm bố mẹ cô ta tính sổ. Xem thử họ dạy dỗ con cái kiểu gì!”
Ông Cố vừa bước vào, nghe thấy câu đó thì lập tức tiếp lời:
“Mẹ con nói đúng. Trường không giải quyết được thì ba sẽ đi tìm phụ huynh con bé đó. Ba không tin họ không sợ con gái mình mang tiếng xấu. Dù sao con là con trai, có chịu thiệt gì đâu mà lo."
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, đều thầm thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đối phương vẫn chưa nói cho con trai biết sự thật kia.
Nhưng đúng lúc đó, bác sĩ phụ trách điều trị cho Cố Ngôn lại từ ngoài cửa bước vào.
Vừa vào phòng, ông ta liền đi thẳng vào vấn đề:
“Xin mời hai vị phụ huynh ra ngoài, chúng ta cần bàn bạc về ca phẫu thuật của con trai hai người.”
Ba bà Cố Ngôn còn chưa kịp phản ứng, Cố Ngôn đã hoảng hốt hỏi:
“Phẫu thuật gì cơ?”
Bác sĩ khựng lại một chút, liếc nhìn Cố Ngôn, rồi quay đầu nhìn về phía ba mẹ hắn, lúc này đã đầy vẻ hoảng hốt vì lời ông ấy vừa nói.
Ông ấy gật gù ra vẻ hiểu chuyện, rồi nói:
“Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là một tiểu phẫu thôi. Mời hai vị phụ huynh ra ngoài nói chuyện với tôi một chút.”
Ông Cố mặt mày sa sầm, im lặng đi theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
Trong khi đó, bà Cố ở lại trong phòng, nhẹ giọng an ủi con trai:
“Không sao đâu con, chỉ là một ca tiểu phẫu thôi mà.”
Nhưng Cố Ngôn không dễ bị qua mặt như vậy.
Hai tay hắn siết chặt, đôi mắt đỏ hoe vì căm phẫn khi nghĩ đến phần thân dưới không có cảm giác kể từ lúc tỉnh lại.
Cố Ngôn ngẩng đầu nhìn mẹ mình, môi run rẩy hỏi:
“Mẹ, con bị phế rồi... có phải không?”
“Có phải không?”
Giọng hắn đột ngột cao lên, vẻ mặt vặn vẹo đầy dữ tợn.
Bà Cố chưa từng thấy con trai mình trông như vậy, lập tức hoảng loạn, vội vàng nói:
“Không đâu con, con sẽ không sao đâu! Làm xong phẫu thuật, bác sĩ nhất định sẽ chữa khỏi cho con, nhất định sẽ ổn thôi!”
Nhưng với Cố Ngôn mà nói, những lời ấy chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận nỗi sợ trong lòng hắn là sự thật.
“A a a!”
Cố Ngôn đột nhiên hét lên một tiếng thê lương, rồi như phát điên, lật tung chăn đang đắp trên người, định nhìn xuống phần thân dưới của mình.
Ống truyền đang cắm trên mu bàn tay cũng bị hắn giật phăng ra, m.á.u lập tức chảy xuống tay, nhỏ tong tong lên ga trải giường trắng tinh.
“Không thể nào! Không thể nào!”
Cố Ngôn lắc đầu điên loạn, không chịu tin vào sự thật phũ phàng trước mắt.
Bà Cố hoảng hốt vì dáng vẻ điên cuồng của con, vội nhào tới ôm lấy hắn, nghẹn ngào dỗ dành:
“Con đừng làm mẹ sợ... Mẹ xin con đấy... Mẹ đảm bảo con sẽ ổn thôi... nhất định sẽ ổn thôi mà...”
Nhưng Cố Ngôn đâu còn là trẻ con, không dễ bị dỗ dành. Cả người hắn bắt đầu run rẩy không kiềm chế được.
Đúng lúc này, ông Cố vừa mới nói chuyện với bác sĩ xong, nghe thấy động tĩnh liền vội chạy trở vào phòng bệnh.
Ngay khi bước vào, ông ta liền nghe thấy tiếng hét đầy căm thù của con trai:
“Lục Trầm Ngư...!”
Cố Ngôn ngẩng đầu nhìn ông Cố, trong mắt ngập tràn đau đớn:
“Ba... còn có Lâm Thư Kỳ nữa! Chính hai đứa nó đã hại con ra nông nỗi này! Ba nhất định phải khiến hai đứa nó trả giá! Nhất định!”
Sau tiếng hét cuối cùng, bà Cố cảm thấy cơ thể trong lòng mình chợt mềm nhũn. Bà vội cúi đầu nhìn thì thấy Cố Ngôn không chịu nổi cú sốc tinh thần, lại một lần nữa ngất đi.
Ông Cố nhìn con trai trong bộ dạng thảm hại như vậy, lại nhớ tới những lời bác sĩ vừa nói ngoài hành lang, rằng vết thương ở thân dưới của Cố Ngôn gần như không thể chữa lành, thậm chí còn ảnh hưởng đến khả năng “vận động mạnh” sau này. Trong lòng ông ta lập tức dâng trào căm hận với hai cái tên Lục Trầm Ngư và Lâm Thư Kỳ.
Ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng, đứng lặng hồi lâu, rồi khẽ khom người hứa với con trai đang bất tỉnh:
“Yên tâm, ba nhất định sẽ bắt tụi nó phải trả giá.”
Vừa nói, ông ta vừa rút điện thoại ra, gọi cho một ai đó.
Điện thoại reo vài giây thì có người bắt máy, ông ta liền cố nặn ra nụ cười xã giao:
“Alo, tổng biên tập Trần đúng không? Vâng, tôi là...”
Sau gần nửa tiếng đồng hồ nói chuyện, ông Cố mới hài lòng cúp máy.
Ông ta quay sang nói với vợ:
“Anh nghe nói ở tỉnh L có một chuyên gia rất giỏi trong lĩnh vực này. Anh sẽ đi liên hệ ngay. Em cứ ở lại chăm sóc con. À, khi nào nó tỉnh, nhớ nhắc nó xem Weibo. Lần này, anh nhất định sẽ khiến hai con đĩ kia thân bại danh liệt!”
Bà Cố gật đầu, ông Cố yên tâm rời đi.
Ông ta hiểu rất rõ: Dù có báo cảnh sát thì kết quả cũng chỉ như lời hiệu trưởng Lưu nói trước đó, cùng lắm chỉ được bồi thường chi phí y tế.
Dù sao thì đa phần học sinh cấp ba đều chưa đủ tuổi thành niên, trừ một số ít vào học muộn.
Tuy miệng thì luôn cãi rằng con trai mình không thể làm chuyện bỉ ổi như quấy rối bạn học nữ, nhưng ông Cố từng xử lý không ít “phiền toái” do mấy cô gái theo đuổi con trai mình gây ra. Ông ta biết rất rõ tính cách của con trai ra sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy nên, ông ta thừa hiểu: Báo cảnh sát thì cũng chẳng thay đổi được gì, cùng lắm chỉ đổi lại chút tiền thuốc men.
Nhưng một người từ trước đến nay chưa từng chịu thiệt như ông Cố làm sao có thể cam lòng?
Bà Cố thì từ đầu đến cuối vẫn luôn lo lắng cho con, cũng không để ý xem chồng mình vừa gọi cho ai, nói những gì.
Chỉ là lúc này nghe ông ta nói vậy, bà liền ngoan ngoãn gật đầu.
Mà những gì ông Cố sắp đặt, chẳng bao lâu sau đã được thể hiện rõ ràng trước mắt mọi người.
Chiều ngày hôm sau, tên của Cố Ngôn bất ngờ xuất hiện trên top tìm kiếm của Weibo.
Một từ khóa mang tên “Hai nữ sinh trường trung học số Một Thanh Thành dùng bạo lực khiến nam sinh bị thương nghiêm trọng ở vùng kín” bất ngờ leo lên vị trí đầu bảng tìm kiếm nóng trên Weibo.
Một số cư dân mạng vì tò mò mà nhấn vào xem, liền thấy chủ tài khoản đã dùng lời văn hết sức chi tiết miêu tả cảnh một nam sinh “vô tội” bị hai nữ sinh cùng trường bắt nạt, tấn công vào vùng kín khiến thương tích nghiêm trọng đến mức phải phẫu thuật.
Có vài nam cư dân mạng, sau khi đọc đến đoạn nam sinh vì bị thương mà hôn mê suốt một đêm mới tỉnh lại, thì không nhịn được mà cảm thấy… chỗ đó của mình cũng lạnh buốt theo.
Sau đó, bọn họ lập tức tức giận tột độ.
[Tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy. Nhà trường dạy dỗ ra kiểu gì vậy? @Trường trung học số Một Thanh Thành]
[Bị thương ở chỗ đó, trời ơi, đau đến mức nào chứ. Tội nghiệp cậu bé. Con gái bây giờ tàn nhẫn quá..]
[Bạo lực học đường là không thể chấp nhận được. Việc này thật sự quá kinh khủng, nhà trường nhất định phải cho công chúng một lời giải thích rõ ràng.]
[Tôi cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ mong hai con nhỏ độc ác kia bị tống vào tù cho biết mùi đời. (icon cười mỉa)]
Bạo lực học đường xưa nay luôn là một chủ đề nóng bỏng không thể né tránh, cộng thêm vài năm gần đây, những chuyện thế này xảy ra ngày một nhiều, thậm chí còn có không ít học sinh vì thế mà tự sát.
Vì vậy, vụ việc giữa Cố Ngôn và Trầm Ngư vừa lọt vào top tìm kiếm liền lập tức gây nên sự quan tâm rộng rãi trong xã hội.
Các tài khoản truyền thông lớn cũng lập tức nhập cuộc, thi nhau chia sẻ lại bài viết đang đứng đầu top tìm kiếm kia.
Một vài hãng truyền thông nổi tiếng cũng phản ứng nhanh chóng, cử phóng viên đến đứng chờ ngay trước cổng trường trung học số Một.
Thế nên vào buổi chiều lúc gần đến giờ ăn tối, những học sinh ở gần trường thường về nhà ăn cơm, vừa ra khỏi cổng đã bị một đám người kỳ lạ vây quanh.
“Bạn học, em nghĩ sao về vụ việc xảy ra trong trường lần này?”
“Bạn học, trước giờ em có từng bị hai nữ sinh kia bắt nạt không?”
“Bạn học…”
May mà bảo vệ trường phản ứng nhanh, lập tức xông tới giải vây cho những học sinh bị phóng viên bao vây.
Học sinh rút hết vào trong sân trường, còn phần lớn phóng viên thì bị bảo vệ giữ ở ngoài cổng.
Tuy nhiên, số lượng phóng viên kéo đến quá đông, mà bảo vệ trường bình thường chỉ quen mở cổng và giữ gìn trật tự, chưa từng gặp qua tình cảnh hỗn loạn như thế này.
Thế nên lúc không chú ý, có mấy phóng viên đã trèo qua cổng, chạy thẳng vào sân trường.
Trong sân trường, Trầm Ngư đang đi cùng Tống Hiền.
Cậu thiếu niên điển trai rõ ràng đang rất tức giận trước những gì vừa xảy ra gần đây.
“Mình đã nói từ lâu rồi, cái tên đó không phải người tốt.” Giọng cậu lạnh lùng, không giấu nổi sự chán ghét đối với Cố Ngôn.
Trầm Ngư nghiêng đầu nhìn cậu, trên mặt nở nụ cười nhè nhẹ.
“Mình biết mà, mình có bao giờ để ý đến anh ta đâu. Cậu yên tâm, lời cậu nói, mình vẫn luôn ghi nhớ, sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc học đâu. Hơn nữa trường cũng đã đuổi học anh ta rồi, cậu không cần lo lắng nữa.”
“Ừm.” Tống Hiền nghe vậy, liếc nhìn Trầm Ngư, hồi lâu mới khẽ đáp một tiếng, giọng có chút không vui.
Hai người lại tiếp tục đi về phía lớp học trong im lặng.
Đến lúc rẽ vào một góc khuất dưới tòa nhà giảng đường, Tống Hiền đột nhiên dừng bước.
Trầm Ngư cũng dừng lại theo, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Tống Hiền cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Trầm Ngư, đôi tay giấu trong tay áo đồng phục cũng siết lại cùng lúc.
Tống Hiền cắn môi, cuối cùng vẫn nói ra lời mà cậu đã giấu trong lòng từ lâu.
“Trầm Ngư, mình hối hận rồi.”
Hối hận vì đã chia tay cậu.
Trầm Ngư cong khóe môi: “Hối hận cái gì?”
[Xin ký chủ đừng quyến rũ nam phụ nữa.] Hệ thống lên tiếng, có phần bất lực.
[Ngươi càng cấm, ta càng làm.]
Tống Hiền nhìn cô gái trước mặt mình, trầm mặc một lát rồi nghiêm túc nói: “Hối hận vì đã chia tay cậu.”
“Rồi sao?” Trầm Ngư nhướng mày.
Tống Hiền nuốt nước bọt, đang định nói tiếp thì Trầm Ngư bỗng cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, tìm một góc không có camera.
“Alo, mẹ à, có chuyện gì vậy?”
“Lên hot search rồi à? Không sao đâu, con đang ở trong trường, sẽ không sao cả.”
“Dạ, bye bye mẹ. Con tin mẹ và ba.”
Lời Tống Hiền định nói bị nghẹn lại, chờ đến lúc Trầm Ngư tắt máy, quay đầu hỏi cậu vừa rồi định nói gì.
Tống Hiền có chút ngượng ngùng: “Không có gì… Mà, bác gái vừa gọi có chuyện gì vậy? Nhìn cậu có vẻ không vui lắm.”
Trầm Ngư chớp mắt: “Không có gì đâu, chỉ là ba mẹ của Cố Ngôn hình như đã tìm người khiến chuyện hôm qua lên top tìm kiếm trên Weibo rồi.”
Tống Hiền nghe vậy thì nhíu mày: “Lên hot search?”
Trầm Ngư lúc này đã mở Weibo, nhìn thấy bài văn dài cảm động đang đứng top 1 hot search.
Đọc xong, cô khẽ cười, tiện tay đưa điện thoại cho Tống Hiền: “Văn phong khá lắm, cảm xúc cũng dạt dào.”
Tống Hiền nhận lấy điện thoại, đọc xong bài viết đó, chân mày càng nhíu chặt hơn.
“Vớ vẩn, thay đen đổi trắng.”
Trầm Ngư nghe vậy thì bật cười thành tiếng: “Xem ra văn của cậu còn hay hơn cả chủ bài viết này đó.”
Chủ bài viết?
Người đàn ông trung niên đang lén lút chạy về phía toà nhà lớp 11, vừa nghe thấy câu nói của Trầm Ngư liền dựng tai lên, nhạy bén bắt được hai chữ “hot search”. Khi ông ta nhìn thấy chiếc điện thoại đang cầm trên tay Tống Hiền, mắt lập tức sáng lên, vội vàng tăng tốc, cầm theo chiếc máy quay chạy tới bên cạnh Trầm Ngư và Tống Hiền.
Ông ta thở hổn hển, nói:
“Các em, các em vừa xem hot search rồi phải không? Vậy cho anh hỏi một chút, các em có suy nghĩ gì về chuyện xảy ra ở trường lần này không?”
Tống Hiền nghe vậy liền quay đầu đánh giá người đàn ông trung niên có khí chất hoàn toàn không ăn nhập gì với môi trường học đường.
Cậu lập tức định mở miệng đuổi người này ra khỏi trường.
Nhưng Trầm Ngư đã kéo nhẹ tay áo cậu trước khi cậu kịp lên tiếng.
Tống Hiền khó hiểu nhìn sang Trầm Ngư, rồi thấy cô gật đầu với người có vẻ là phóng viên kia, sau đó thật sự bày ra bộ dáng sẵn sàng tiếp nhận phỏng vấn.
“Ừm, xem rồi. Anh muốn biết gì?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, kích động hỏi tiếp:
“Vậy em có quen hai nữ sinh liên quan đến vụ bạo lực học đường lần này không? Bình thường em có qua lại gì với họ không? Đối với thái độ che giấu của nhà trường trong vụ việc này, em có cảm thấy bất mãn không?”
Trầm Ngư mỉm cười nhìn ông ta, nói:
“Bạo lực học đường đúng là sai trái. Về cách xử lý của nhà trường, em thật sự không hài lòng chút nào.”
Có kịch rồi!
Phóng viên trung niên nghe cô nói vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Ông ta lập tức hỏi tiếp:
“Vậy theo em, sự việc này nên được xử lý thế nào để em không mất niềm tin vào nhà trường?”
Trầm Ngư hơi nhướn mày, nụ cười trên môi càng sâu, nhưng ánh mắt lại dần rời khỏi người phóng viên kia, chuyển sang một người khác.
“Em nghĩ, để trả lại sự trong sạch cho em và chị Lâm, hiệu trưởng Lưu, bây giờ thầy có thể lấy đoạn ghi hình ở phía sau khu ký túc xá ra rồi chứ? Thầy vì danh tiếng của ai đó mà giữ kín chuyện này, nhưng xem ra người ta đâu có trân trọng ý tốt của thầy.”
Vừa nói, cô vừa nhìn về phía hiệu trưởng Lưu đang thở hổn hển chạy tới gần, đồng thời cũng quay sang nói với hệ thống truyện ngọt vẫn đang ra sức thuyết phục cô xin lỗi Cố Ngôn, chỉ cần cô theo đúng cốt truyện ở bên hắn thì nó sẽ chữa lành thân thể cho hắn.
[Câm mồm!]
Hiệu trưởng Lưu dừng lại bên cạnh Trầm Ngư, sắc mặt khó coi, nhìn người phóng viên trung niên kia bằng ánh mắt như thể vừa phát hiện một chuyện phiền phức lớn.
Ông đang định mở miệng đuổi phóng viên đi.
Nhưng Trầm Ngư lại tiếp tục lên tiếng:
“Em biết nửa tháng trước, hiệu trưởng Lưu vừa mới lắp thêm camera ở phía sau khu ký túc xá và vài góc khác trong trường. Đúng lúc phóng viên cũng đang có mặt ở đây, hay là hiệu trưởng chia sẻ đoạn video đó cho anh ấy đi, để anh ấy giúp trường mình làm rõ mọi chuyện.”
Hiệu trưởng Lưu nghe vậy sững người:
“Thầy…”
Trầm Ngư thu lại nụ cười, hạ giọng nói:
“Chẳng lẽ đến bây giờ hiệu trưởng vẫn còn định bao che cho anh Cố sao?”
Người phóng viên trung niên đứng bên cạnh, đã dám leo tường vào trường thì đầu óc đương nhiên không chậm chạp. Nghe những lời vừa rồi của Trầm Ngư, ông lập tức đoán ra thân phận của cô, cũng nhanh nhạy nhận ra chuyện hôm nay có lẽ còn ẩn tình phía sau.
Khi thấy hiệu trưởng Lưu do dự, ánh mắt nhìn về phía mình, ông lập tức lên tiếng:
“Chào thầy, tôi là phóng viên của trang Tân Tiến Net. Nếu chuyện này thật sự có điều gì khuất tất, xin hiệu trưởng cứ nói rõ với tôi. Tân Tiến Net chúng tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho trường và cho thầy.”
Câu nói này đúng là chạm trúng nỗi lo trong lòng hiệu trưởng Lưu. Trong nhiệm kỳ của ông mà lại để xảy ra một vụ bê bối như vậy, bản thân ông chắc chắn không thể vô can.
Bây giờ điều ông quan tâm nhất chính là danh dự của nhà trường. Ông cần có người chứng minh rằng cách xử lý sự việc của trường trong chuyện này không sai, cũng không hề bao che ai cả.
“Được, anh đi theo tôi. Còn bạn học Lục, mau trở về lớp học đi. Hôm nay trong trường hơi rối, nếu có ai lạ tiếp cận em, nhớ nhờ bạn bè và thầy cô giúp đỡ nhé.”
Nghe được câu trả lời từ hiệu trưởng, biểu cảm trên mặt Trầm Ngư lại trở nên tươi tắn, ngọt ngào.
Cô ngoan ngoãn đáp:
“Em biết rồi ạ.”
Nửa tiếng sau.
Đám phóng viên vẫn đang giằng co với bảo vệ ở cổng trường bỗng nhiên phát hiện một người đàn ông trung niên ăn mặc giống họ lại được chính hiệu trưởng tiễn ra ngoài vô cùng lịch sự.
“Nhờ anh Vương lo liệu chuyện này giúp tôi.”
Người đàn ông họ Vương vừa dùng ánh mắt đắc ý quét qua đám đồng nghiệp, vừa khiêm tốn đáp lời hiệu trưởng Lưu:
“Không dám, được thầy tin tưởng là vinh hạnh của tôi. Hiệu trưởng cứ yên tâm, Tân Tiến Net chúng tôi nhất định sẽ đứng về phía chính nghĩa.”
Hai người khách sáo vài câu rồi tách nhau ra.
Phóng viên Vương thì nhanh chóng lên xe, rẽ một vòng dưới ánh mắt ngơ ngác của đám đồng nghiệp, lao vút về công ty.
Tối hôm đó, đúng 9 giờ, trang giải trí địa phương Tân Tiến Net đã đăng tải một đoạn video lên Weibo, đồng thời gắn thẻ cả tài khoản của blogger đã đăng tin về Cố Ngôn hồi chiều và tài khoản chính thức của trường trung học số Một Thanh Thành.
“Bạo lực học đường? Hay là sự phản kháng bất đắc dĩ của nữ sinh? Tân Tiến Net đưa bạn đến gần với sự thật đằng sau vụ việc tại trường trung học số Một Thanh Thành lần này.”
Ngay sau đó, tài khoản chính thức của trường trung học số Một cũng lập tức chia sẻ lại bài đăng của Tân Tiến Net.
Bởi vì sau khi sự việc xảy ra, đã có không ít cư dân mạng tràn vào phần bình luận dưới Weibo của trường để yêu cầu nhà trường đưa ra lời giải thích rõ ràng.
Vậy nên khi thấy tài khoản trường chia sẻ video này, đám cư dân mạng ngay lập tức nhấn vào xem.
Và rồi... bọn họ im lặng không nói nên lời.
Bởi vì video này rõ đến mức kinh ngạc, hình ảnh sắc nét, âm thanh ghi lại cũng cực kỳ rõ ràng.
Từ cảnh Trầm Ngư bị Cố Ngôn ép kéo ra phía sau khu ký túc xá, đến lúc Cố Ngôn định cưỡng hôn cô, Trầm Ngư hoảng sợ bật khóc, la lên và đá hắn một cú vì quá hoảng loạn.
Tiếp theo là khi nữ sinh đầu tiên nghe thấy tiếng mà chạy tới, rồi cuối cùng là các thầy cô trong ban lãnh đạo nhà trường nhận được tin và đến xử lý vụ việc.
Tuy kết quả giống với những gì blogger kia nói hồi chiều, nhưng quá trình thì hoàn toàn khác biệt
Hơn nữa, sau khi đoạn video này được công bố, Cố Ngôn lập tức từ một "nạn nhân" trở thành kẻ chủ động quấy rối nữ sinh, không đạt được mục đích lại còn quay ra vu khống, bôi nhọ nạn nhân.
Chưa kể, trong đoạn video sắc nét như vậy, nhan sắc của Trầm Ngư quả thật đẹp đến mức khiến người ta xiêu lòng. Nhiều nam cư dân mạng, dù thấy Cố Ngôn bị dạy dỗ đến mức này thì cũng hơi thương hại, nhưng vẫn không thể không đứng về phía Trầm Ngư.
“Nói thật nhé, chuyện này không thể trách con gái được. Ai gặp phải cảnh bị một tên cao to đè ép như vậy, cũng sẽ phản kháng bằng mọi giá thôi.”
“Biết sao được, con gái thì sức yếu hơn, không đánh lại con trai thì chỉ có thể nhắm vào chỗ yếu nhất thôi.”
“Ban đầu tôi còn nghĩ cú đá sau đó có hơi nặng tay. Nhưng mà thử đặt mình vào tình huống có em gái suýt bị người ta làm nhục xem, tôi không chỉ phá nát cái chỗ đó của hắn mà còn bẻ gãy cái bàn tay dơ bẩn kia!”
Nhân cơ hội này, tài khoản chính thức của trường trung học số Một cũng nhanh chóng đăng một bài thông báo kết quả xử lý Cố Ngôn.
Dĩ nhiên, về việc phụ huynh nhà họ Lục và họ Lâm chủ động chịu toàn bộ chi phí điều trị cho Cố Ngôn, tài khoản trường cũng thẳng thắn đề cập rõ ràng.
Cách xử lý này đã chiếm được thiện cảm của đại đa số cư dân mạng.
Sự chênh lệch giữa ba mẹ của Trầm Ngư và ba mẹ nhà họ Cố cũng vì thế mà trở nên quá rõ ràng.
Một bên là ba mẹ chủ động gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về con gái mình. Một bên thì chẳng những không thừa nhận lỗi lầm của con trai, mà còn thuê người lật ngược trắng đen, dùng lời lẽ xuyên tạc để vu khống nữ sinh bị hại.
Việc này khiến cư dân mạng cảm thấy mình bị dắt mũi, phẫn nộ vô cùng.
Đám cư dân mạng giận dữ liền tràn sang Weibo của blogger đầu tiên đã đăng bài "tâm thư kể khổ" hồi chiều để trút giận.
Mãi đến khi blogger nhận tiền đăng tin kia không chịu nổi làn sóng mắng chửi, phải đăng một bài quỳ gối xin lỗi lên Weibo, dân mạng mới dần rút khỏi trang của anh ta, chuyển sang tấn công Weibo công ty của ông bà Cố.
Hệ thống truyện ngọt tận mắt chứng kiến màn “phản đòn” nhẹ nhàng mà triệt để của Trầm Ngư trước chiêu trò của ông Cố, bất giác rùng mình khi nhìn về phía cô.
[Cô đã biết trước từ lâu rồi đúng không?]
Trầm Ngư nhướn mày. [Biết cái gì cơ?]
[Biết chỗ đó có camera giám sát.]
[Biết thì sao nào?]
Nghe vậy, hệ thống cứng họng, không nói được gì nữa.
Nhưng trong lòng nó, mức độ “đáng sợ” của Trầm Ngư lại được nâng thêm hai bậc.
Bởi vì cô gái này thậm chí còn có thể lợi dụng cả bản thân mình.
Vài ngày sau, khi ông bà Cố cuối cùng không chịu nổi áp lực từ dư luận và những lời đàm tiếu xung quanh, quyết định đưa Cố Ngôn - người đã bị bác sĩ chẩn đoán là “gần như không thể chữa khỏi”, ra nước ngoài để tránh tai tiếng.
Trầm Ngư vẫn như những ngày trước, cùng Tống Hiền sóng bước đi dạo trong sân trường.
Sau khi hít thở chút không khí trong lành, Trầm Ngư quay sang nói với Tống Hiền một câu là cô muốn quay về lớp. Không chờ cậu nói điều gì, dù rõ ràng cậu đang muốn nói mà không dám, cô đã xoay người bước về phía dãy phòng học khối 10.
“Ừm… được.” Tống Hiền hơi sững lại, rồi gật đầu, nhìn bóng dáng cô gái trước mặt quay đi.
Cậu đứng đó, chỉ cảm thấy trong lòng như trống rỗng. Câu nói mà cậu mãi không đủ can đảm thốt ra vẫn quẩn quanh trong tâm trí, khiến cậu như ngồi trên đống lửa.
Nhưng cậu lại không biết phải làm sao để trút bỏ cảm xúc này.
Hay là cứ nói ra?
Vừa nghĩ đến khả năng đó, Tống Hiền lại nhớ đến chuyện người chủ động nói lời chia tay khi trước chính là mình, trong lòng liền sinh chột dạ. Tiếng gọi theo vốn đã dâng đến cổ họng liền bị cậu nuốt ngược trở lại.
Cậu không kìm được thở dài, hối hận cho cái đầu óc bị “trục trặc” vài tháng trước của mình.
Cô gái đang đi phía trước, dường như nghe được tiếng thở dài ấy, bất ngờ quay đầu lại, nhẹ nhàng cất tiếng:
“Cậu đứng đó làm gì? Mau đi thôi?”
Nghe thế, Tống Hiền lập tức chạy theo.
Khi đã đến bên cạnh cô, cậu lại nghe thấy một câu nữa:
“Lần sau sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu đấy.”
Tống Hiền sững người một lúc, rồi bộ óc vốn thông minh của cậu cũng nhanh chóng hiểu được ý Trầm Ngư.
Cậu vui mừng khôn xiết, rảo bước theo đến dưới một tán cây lớn, lén chạm nhẹ vào đầu ngón tay cô.
Tống Hiền nghiêm túc hứa: “Tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Dứt lời, cậu không kìm lòng được, khẽ nâng bàn tay trắng ngần của cô gái lên.
Nhưng ngay lúc đôi môi cậu sắp chạm đến đầu ngón tay Trầm Ngư...
[Nhiệm vụ thất bại, chuẩn bị chuyển sang thế giới tiếp theo. Mời ký chủ sẵn sàng.]
Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Trầm Ngư.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trầm Ngư cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như ngưng đọng lại. Trong tầm mắt, nụ cười của Tống Hiền vẫn còn đó, nhưng ý thức của cô đã dần dần rút khỏi cơ thể.
Một luồng sức mạnh thần bí từ sâu trong hồn phách cô tràn ra, kéo linh hồn cô bay về một phương hướng nào đó.
Trầm Ngư không kháng cự, mặc cho luồng sức mạnh ấy dẫn dắt, nhưng ý thức của cô lại lần theo nguồn gốc của nó để truy tìm.
Đáng tiếc, có lẽ hệ thống đã biết cô không dễ đối phó từ những lần trước, lần này nó vô cùng cẩn thận. Trước khi cô kịp lần ra nó đang ẩn trong chỗ nào của linh hồn mình...