Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 125



Khi đến bệnh viện và gặp các phóng viên đến từ các báo và tạp chí khác, bọn họ chỉ cần liếc mắt là hiểu, ai cũng nhận cùng một tin nhắn.

Và ai cũng chọn liều một phen, dù khuya nhưng vẫn lặn lội đến tận đây.

Dù gì thì nhân vật chính trong tin nhắn đó là Bạch Thiếu Minh, một trong những CEO độc nổi tiếng nhất Hoa Quốc.

Nếu thật sự chuyện mua dâm, thì đó là tin chấn động, thể bỏ qua.

Tuy nhiên, dù tụ tập đầy đủ, các phóng viên vẫn ôm trong lòng chút nghi ngờ.

Dù thì, với phận và điều kiện của Bạch Thiếu Minh, thiếu gì cô gái xinh tình nguyện dâng đến tận cửa?

Bọn họ chờ ở cửa bệnh viện gần nửa tiếng, cho đến khi một nhóm cảnh sát mặc đồng phục bước từ cửa kính, hộ tống một đám nam nữ theo .

Ngay lập tức, ánh mắt của các phóng viên đều đổ dồn một đàn ông trong đó...

Mặc dù cũng mặc đồ giống những xung quanh, nhưng gương mặt hết sức nổi bật, như thiên nga lạc giữa đàn gà.

Gương mặt giống hệt với tổng giám đốc Bạch Thiếu Minh, thường xuyên xuất hiện bìa các tạp chí tài chính và giải trí.

Khoảnh khắc đó, nghi ngờ đều tan biến.

Vì , khi Bạch Thiếu Minh bước khỏi cửa bệnh viện, đám phóng viên như mãnh hổ vồ mồi lao tới, chỉ với một mục tiêu duy nhất: Săn tin!

Bạch Thiếu Minh một lời, nhưng họ cũng chẳng bận tâm.

Dù đó cảnh sát đưa , các phóng viên vẫn đuổi theo xe thêm vài bước mới chịu từ bỏ.

Dù thì, họ đủ tư liệu.

Sau khi xe cảnh sát rời , đám phóng viên cũng tranh lên xe, chạy như bay về tòa soạn để việc ngoài giờ.

Tới giờ khắc , ai tung tin , đó thắng.

Bởi vì trong mắt cánh báo chí, tin nóng chính là tiền mặt lấp lánh.

Đợi đến khi hết, một bóng yểu điệu mới từ từ bước từ cột trụ trong bãi đỗ xe bệnh viện.

[Xem , giờ thì ai ai cũng đến . Hắn chắc mừng phát luôn đấy.]

Trầm Ngư mỉm dịu dàng với hệ thống truyện ngọt.

Hệ thống gì, nhưng Trầm Ngư cũng chẳng để tâm.

Cô bước nhanh khỏi bãi đỗ xe, tiện tay vứt que kẹo mút ăn hết, chỉ còn một đoạn que trắng trơ trọi thùng rác.

Trầm Ngư bên lề đường, đợi xe buýt móc điện thoại gọi một cuộc.

Sau vài hồi chuông, đầu dây bên vang lên giọng nữ nghiêm nghị:

“Trầm Ngư? Sao gọi trễ ? Có chuyện gì ?”

Liễu Tường, giọng chị đầy nghi hoặc.

Trên mặt Trầm Ngư vẫn là nụ dịu dàng, nhưng giọng phát ngập tràn hoảng loạn và bất lực.

Thậm chí, Liễu Tường còn thấy cả tiếng nghẹn ngào lẫn nước mắt trong đó.

Tim Liễu Tường lập tức trùng xuống.

“Trầm Ngư, chuyện gì ? Em mau cho !”

Chẳng lẽ là Bạch Thiếu Minh gì với cô…

Còn kịp nghĩ tiếp, Trầm Ngư lên tiếng:

“Chị Liễu Tường ơi, em đây? Tổng giám đốc Bạch… Tổng giám đốc Bạch…”

Giọng cô run đến mức gần như thành tiếng.

Liễu Tường giật , bật dậy khỏi bàn việc:

“Anh ?!”

Chẳng lẽ Bạch Thiếu Minh thật sự hổ đến mức tay với chồng?!

“Anh … ngoài mua dâm, đúng lúc cảnh sát bắt .”

Giọng Trầm Ngư nhỏ dần, nhỏ dần.

“Cái gì?!”

Giọng Liễu Tường bỗng bùng nổ tức giận.

Trầm Ngư rụt rè tiếp:

“Dạ, đó cảnh sát đưa Tổng giám đốc Bạch đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe… nhưng ở cửa bệnh viện phóng viên chờ sẵn. Chị Liễu Tường ơi, chuyện chắc chắn sẽ đăng báo mất… bây giờ…”

“Phóng viên!”

Sắc mặt Liễu Tường ngày càng khó coi.

Dù từng chút thiện cảm với Bạch Thiếu Minh thời khởi nghiệp, giờ phút Liễu Tường vẫn nghiến răng mắng thầm.

“Chẳng chiều nay sẽ đưa em bàn chuyện hợp tác ? Sao thành như …”

Trầm Ngư đáp bằng giọng tội nghiệp:

“Em cũng nữa… Chiều nay, lúc chuẩn rời thì em nhân viên phục vụ bẩn váy, nên em đợi ở phòng chờ để họ mang váy sạch đến. Em đợi lâu… đến khi xong bước thì cảnh sát đến kiểm tra phòng.”

“Rồi em thấy Tổng giám đốc Bạch và một cô gái trẻ cảnh sát áp giải từ căn phòng đối diện phòng em ngoài…”

Trầm Ngư kể sơ qua bộ sự việc, cẩn thận giấu nhẹm vai trò thật sự của .

Liễu Tường đau đầu tức giận, xoa xoa huyệt thái dương, hỏi cô thấy những phóng viên đó thuộc toà soạn nào .

Trầm Ngư nhắc tên mấy tòa soạn, đó giả vờ áy náy :

“Em xin chị Liễu Tường… em… em kém quá… thì đông… em nhớ hết …”

Liễu Tường tức đến tức n.g.ự.c khó thở, nhưng vẫn dịu giọng hỏi: “Bây giờ em đang ở ?”

“Em còn cổng bệnh viện.”

Liễu Tường định bảo Trầm Ngư về công ty thêm giờ, nhưng nghĩ , cả chiều nay Trầm Ngư theo Bạch Thiếu Minh, đến giờ chắc cũng hoảng loạn đủ .

Thế nên chị đổi giọng:

“Vậy em bắt taxi về nhà nghỉ ngơi . Chuyện của Tổng giám đốc Bạch để mai bàn.”

“Dạ, cảm ơn chị Liễu Tường.” Trầm Ngư ngoan ngoãn đáp.

Vừa cúp máy, giọng cô lập tức trở bình thường.

lúc đó, một chiếc taxi chạy ngang.

Trầm Ngư giơ tay vẫy xe, lên xe, địa chỉ về nhà, đó tựa đầu cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mặc dù Liễu Tường từng giúp đỡ bao che Bạch Thiếu Minh, nhưng xét thấy chị hề hại , còn chút hối hận, nên Trầm Ngư định nhắm chị như với Bạch Thiếu Minh.

Dù , tối nay chắc Liễu Tường khó mà ngủ yên.

CEO của công ty dính bê bối thế …

Nhẹ thì gọi là tai tiếng tình ái, nặng hơn thì thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Minh Tâm Quốc Tế.

Cho nên tối nay, Liễu Tường dám lơ là.

Chị gọi điện cho trưởng phòng PR trong lúc vội vã công ty.

Trên đường, chị còn liên hệ cấp tốc với vài mối quan hệ, gọi cho các tổng biên tập của những tờ báo mà Trầm Ngư kể tên, tốn ít tiền để gỡ bài.

Thế nhưng, như Trầm Ngư : Phóng viên đến quá đông, tận mắt chứng kiến cảnh Bạch Thiếu Minh còng tay.

Sau một hồi cầu xin khắp nơi, Liễu Tường vội vã chạy đến công ty, sảnh liền móc điện thoại xem.

Trên Weibo, Douyin… từ khóa “CEO Minh Tâm Quốc Tế - Bạch Thiếu Minh mua d.â.m cảnh sát bắt giữ” bắt đầu leo dần lên top hot search.

Vào đến thang máy, kịp thở, Liễu Tường mở điện thoại, chỉ thấy từ khóa đó lúc nãy còn đang ở vị trí thứ 40, giờ vượt lên top đầu, thậm chí còn gắn tag “nóng bỏng tay”.

Rõ ràng, dù gần nửa đêm, dân mạng hóng drama vẫn nỡ bỏ qua quả b.o.m tin tức .

Cùng lúc đó, Trầm Ngư yên về đến nhà, nhàn nhã ăn bữa khuya do Thẩm Hi chuẩn , mở Weibo lướt xem bài hot.

Vừa , hình ảnh đầu tiên đập mắt cô chính là biểu cảm hoảng loạn của Bạch Thiếu Minh.

Trầm Ngư nhai một miếng thịt nhàn nhạt bình luận: “Kỹ năng thật đấy.”

Phóng viên của tạp chí giải trí đúng là nghề, giữa đám đông chen chúc mà vẫn chụp rõ nét gương mặt điển trai của Bạch Thiếu Minh, còn cả chiếc còng bạc lấp lánh cổ tay khi đang giơ tay chắn ống kính phóng viên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Kỹ năng gì cơ?” Thẩm Hi bưng đĩa trái cây bước thì thấy câu cuối cùng của Trầm Ngư, nhịn liền tò mò hỏi.

Trầm Ngư liếc phần bình luận của cư dân mạng màn hình điện thoại, trả lời lơ đãng:

“Em đang khen kỹ năng nấu ăn của đấy.”

Thẩm Hi đỏ mặt vì khen, khiêm tốn đáp:

“Không gì đặc biệt cả. Chỉ cần em thích là .”

Trầm Ngư dừng một chút, ngẩng đầu liếc nụ ngốc nghếch mặt Thẩm Hi, khẽ lẩm bẩm:

“ là ngốc thật.”

Thẩm Hi thấy nhưng chẳng để tâm.

Y dùng tăm ghim một miếng trái cây, đưa đến môi Trầm Ngư, vô tình liếc màn hình điện thoại của cô.

Khoảnh khắc , Thẩm Hi khựng .

Tiêu đề một bài đăng Weibo đập mắt y:

“Tổng giám đốc Minh Tâm Quốc Tế - Bạch Thiếu Minh bắt vì mua dâm.”

Thẩm Hi sững sờ trong chốc lát, đó nhanh chóng hồn, sang hỏi Trầm Ngư:

“Tiểu Ngư, tên Bạch Thiếu Minh … là sếp em đó chứ?”

Thẩm Hi luôn chú ý đến Trầm Ngư.

Vừa thấy tên công ty Minh Tâm Quốc Tế, y liền nhận đây chính là nơi vợ việc.

Mà tổng giám đốc công ty đó, chính là ông chủ mà Trầm Ngư từng nhắc tới, cô thư ký cho.

Chỉ nghĩ đến việc sếp của vợ là một kẻ bại hoại như thế, Thẩm Hi khỏi nhíu mày.

Nhất là khi Thẩm Hi trí nhớ , thấy ảnh kèm theo bài , y lập tức nhớ ... ánh mắt đầy thù địch của gã đàn ông đó dành cho y hôm nọ.

Trầm Ngư gật đầu xác nhận.

Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Hi lập tức tối sầm .

Trước đây y còn hiểu tại sếp của vợ tỏ thù địch với , thì giờ thấy cái tin đang top trending , Thẩm Hi, với trực giác của một đàn ông, dám khẳng định rằng tên sếp mưu đồ bất chính với vợ .

Thẩm Hi liếc sang Trầm Ngư, thấy cô đang chăm chú bình luận của cư dân mạng.

Y mở miệng định gì đó, nhưng thôi. Sau một hồi chần chừ, y nhỏ giọng :

“Tiểu Ngư… là em cân nhắc chuyển chỗ .”

“Hả? Sao ?” Trầm Ngư đầu, giả vờ ngơ ngác y.

Hàng mi dài của Thẩm Hi khẽ run lên vài cái. Y vốn định những suy nghĩ phần tiêu cực của .

y quen với việc luôn thành thật với vợ, nên khi thấy ánh mắt dò xét của Trầm Ngư, cuối cùng y đành chịu thua, thật:

“Anh cảm thấy sếp em… . Anh … hình như ý đồ đắn với em.”

“Gì cơ? Thật ?” Trầm Ngư cố ý vẻ kinh ngạc.

Thẩm Hi nghiêm túc gật đầu:

“Dĩ nhiên là thật. Tiểu Ngư, em tin . Những đàn ông đời sống riêng hỗn loạn, còn ngoài… như là thiếu đạo đức, thiếu tư cách nhất.”

Trong lòng Thẩm Hi dấy lên một cảm giác nguy hiểm, y giữ vợ tránh xa tên Bạch Thiếu Minh .

Y lo lắng Trầm Ngư, hỏi nữa:

“Tiểu Ngư, em tin ?”

Trầm Ngư mắt y vài giây. Dưới ánh mắt đầy căng thẳng của Thẩm Hi, cô bất chợt mỉm .

Cô nắm lấy tay y:

“Dĩ nhiên là em tin . hợp đồng với công ty còn hai tháng nữa mới hết hạn. Dù nữa, em cũng nốt hai tháng mới nghỉ .”

Nghe , Thẩm Hi thất vọng, nhưng y kiểu gây chuyện.

Y hiểu Trầm Ngư luôn nghiêm túc với công việc, nên chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy , Thẩm Hi âm thầm quyết tâm, để mắt tới Trầm Ngư nhiều hơn, tuyệt đối để tên đó cơ hội tiếp cận cô.

Còn về phía Trầm Ngư, lý do cô vẫn việc tại Minh Tâm Quốc Tế đơn giản.

Cô tận mắt chứng kiến cảnh Bạch Thiếu Minh và sự nghiệp mà tự hào sụp đổ.

Cô cúi đầu điện thoại.

Đã hơn nửa đêm , nhưng sức nóng của dân mạng với tin tức vẫn giảm.

Trước giờ Bạch Thiếu Minh sống phô trương, nên ở Hoa Quốc, ai ai cũng vị tổng giám đốc trẻ tuổi, trai, giàu .

Vậy mà hôm nay bắt vì mua dâm...

Không ít thích xem trò vui bắt đầu châm chọc thương tiếc phần bình luận Weibo:

[Haizz, ngờ ông chủ giàu sang quyền thế cũng giống chúng , cũng tìm đến gái bán hoa. Giàu thì , cũng khác gì thường !]

[Haha, chẳng khác gì cả. Cùng một giuộc hết. Nghe còn phóng viên chụp ngay ngoài bệnh viện. Không bệnh gì , nghĩ thôi thấy ghê.]

[Thật sự hiểu nổi. Đã là ông chủ lớn, tiền nhiều như nước, tìm bạn gái đàng hoàng mà cứ ngoài tìm gái? Không thấy bẩn ? Hay là sở thích bệnh hoạn?]

Dù xã hội hiện đại thoáng hơn với các mối quan hệ tình cảm, nhưng điều đó nghĩa là đàn ông tự do mua dâm.

Gái mại dâm là nhóm nguy cơ mắc bệnh lây truyền cao nhất, kéo theo đó là rủi ro cho xã hội.

Không ai bạn đời tương lai của từng chuyện như .

Tại phòng họp của Minh Tâm Quốc Tế, trưởng phòng PR do Liễu Tường gọi đến, cùng với Chu Ý Hàm và Tống Y Y đều đang chăm chăm điện thoại, gương mặt ai nấy đều căng thẳng như dây đàn.

Căn phòng rơi im lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng thở dốc của vang lên khẽ khàng.

Một lúc , Liễu Tường gõ bàn, lạnh lùng hỏi:

“Có ai ý tưởng gì ?”

Trưởng phòng PR lau mồ hôi trán, ngừng vài giây dè dặt đáp:

“Ầy… Tổng giám đốc Bạch thật là… suy nghĩ thấu đáo.”

Thay bạn gái như áo thì còn chấp nhận , dù chụp ảnh tung lên mạng thì dân mạng cũng chỉ bàn tán vài câu, cũng quên.

mua dâm thì khác, đó là hành vi phạm pháp.

Hành động của Bạch Thiếu Minh , thật sự là rước họa .

Dù trong lòng than trời trách đất, nhưng là cấp , vẫn gánh vác hậu quả.

Trưởng phòng PR nhanh chóng đề xuất phương án:

“Phải lập tức nhờ luật sư xin tại ngoại cho Tổng giám đốc Bạch. cũng sẽ liên hệ với Weibo để gỡ hot search. Sau khi ngài về, nhờ thư ký Liễu thuyết phục ngài video xin . Dù dân mạng gì thì cứ cúi đầu nhận sai, đợi bão qua là xong.”

“Dù thì Tổng giám đốc Bạch còn trẻ. Người trẻ thì dễ bốc đồng. Hơn nữa đang công tác xa, cứ là uống quá chén, mất kiểm soát…”

“Chủ hộp đêm cũng là quen của Tổng giám đốc Bạch, chắc chắn sẽ nể mặt mà khó.”

Liễu Tường xoa trán căng thẳng, trầm giọng gật đầu: “Vậy như .”

Sau đó chị sang Chu Ý Hàm, thấy cô cứ trân trân chằm chằm điện thoại, dời mắt sang Tống Y Y, dặn:

“Y Y, lát nữa em theo luật sư đến đồn cảnh sát. Hôm nay chắc Tổng giám đốc Bạch sốc lắm, em ở đó cũng giúp trấn an tinh thần.”

Chu Ý Hàm lúc mới sực tỉnh, bật thốt:

“Chị Liễu Tường, em thể đón Tổng giám đốc Bạch?”

Liễu Tường liếc cô một cái, điềm tĩnh đáp:

“Em nghĩ với trạng thái hiện tại của , em phù hợp ?”

Chu Ý Hàm nghiến răng, nhưng ánh mắt sắc bén của Liễu Tường, cô chỉ thể ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng…”

Cô đưa mắt bức ảnh do phóng viên chụp, đàn ông trong ảnh vẻ mặt nhếch nhác, hai tay đeo chặt một cặp còng bạc.

Phía , xa là một cô gái xinh tóc dài mặc áo ghi-lê xanh dương, vẻ mặt phần hoảng hốt khi đối mặt với đám phóng viên đột nhiên xuất hiện.

Trong lòng Chu Ý Hàm bùng lên một cơn ghen dữ dội.

Cô hiểu nổi, cô thế , điểm nào xứng với Bạch Thiếu Minh, cớ bỏ qua cô để ngoài 'hái hoa dại”?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com