Hóa Ra Ta Là Đại Lão Tu Tiên

Chương 137: Một lời thành tiên





Không chỉ là Khổng Miếu, mà ít cường giả đang bế quan Linh Võ Đại Lục, giờ phút cũng sôi nổi xuất quan!

Ánh mắt của họ đều sôi nổi hướng về phía tây!

“Nho đạo sắp hưng thịnh !”

...

Lại đến bộ Linh Võ Đại Lục vì mười chữ của Triệu Tiểu Bắc mà xảy biến hóa lớn.

Giờ phút , trong sân đều đang tập trung tinh thần cảnh , cho đến khi những dị tượng đó bộ biến mất, lúc mới từ trong chấn động tỉnh ngộ .

“Thế nào, bức tranh chữ của !”

Triệu Tiểu Bắc với vẻ mặt kinh ngạc thôi, khỏi ngẩng cao đầu.

Tu tiên tu bằng các ngươi, nhưng chữ thì các ngươi là đối thủ của !

Văn Tường nặng nề quỳ xuống mặt Triệu Tiểu Bắc: “Nho đạo của tiền bối, tại hạ vô cùng bội phục.”

“Văn Tường, ngài mau dậy, nhận một lạy của ngài !” Triệu Tiểu Bắc vội vàng tránh sang một bên. Mình mới hai mươi mấy tuổi, nếu nhận một lạy của một lão già trông mấy trăm tuổi, đây chẳng là tổn thọ ?

Triệu Tiểu Bắc né tránh, Văn Tường vô cùng thất vọng. Trong mắt ông, Triệu tiền bối bất kỳ quan hệ gì với ông.

Phải nho đạo coi trọng nhất chính là tôn sư trọng đạo!

Nếu Triệu tiền bối nhận một lạy , nghĩa là Triệu tiền bối coi là học sinh của ngài.

bây giờ Triệu tiền bối đến một lạy cũng chịu nhận, điều cho thấy Triệu tiền bối căn bản coi là học sinh.

Một đại năng nho đạo mặt, thể trở thành học sinh của ngài, đây đối với Văn Tường mà là một chuyện vô cùng đau khổ.

Văn Tường cũng vì mà từ bỏ, ông bỏ lỡ cơ hội như !

“Tiền bối, bái ngài thầy!”

Triệu Tiểu Bắc càng kinh ngạc hơn, bái thầy, một lão già bái thầy!

Mình mới bao lớn, còn tìm vợ, nếu trở thành thầy của ông , tìm vợ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cái , vạn vạn thể!” Triệu Tiểu Bắc vội vàng lắc đầu.

Nghe Triệu Tiểu Bắc cần suy nghĩ từ chối, đây là đang chê tu vi của !

Nghĩ chẳng qua đến cấp bậc tiên nhân cũng , mà vị Triệu tiền bối là đại năng nho đạo, từ chối như cũng lý do.

Triệu Tiểu Bắc vẻ mặt uất ức chút mất mát của Văn Tường, trong nháy mắt cảm thấy sai điều gì .

Mình tàn nhẫn từ chối một lão già như là lắm ?

để ông thật sự thu một lão già đồ , ông cũng thật sự .

Ông chẳng qua chỉ học nho đạo của .

Thật sự thì sẽ dạy ông , như cũng cần thu ông đồ .

Mình thể nào để một lão già, vì thu ông đồ , mà dẫn đến ông đau lòng quá độ, chẳng là tội lớn .

“Khụ khụ, Văn Tường, thu đồ thật sự , nhưng ngươi gì hiểu thể dạy ngươi.”

Triệu Tiểu Bắc xong, mắt Văn Tường trong nháy mắt liền sáng lên.

“Ý của tiền bối là thu đồ , nhưng thể dạy !” Văn Tường kích động .

“Không sai, dù mặc kệ thế nào, sẽ thu ngươi đồ !” Triệu Tiểu Bắc c.h.é.m đinh chặt sắt .

Văn Tường giờ phút trong lòng thầm , nhất định là phận của tiền bối quá cao quý, phận hiện tại của xứng với tiền bối.

Chỉ đợi đến một ngày thực lực của xứng với tiền bối, tiền bối chắc chắn sẽ thu đồ .

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Hơn nữa, chỉ là danh phận thầy trò, nhưng cũng thực chất thầy trò.

“Sao , ngươi ?”

Triệu Tiểu Bắc Văn Tường nửa ngày gì, khỏi hỏi.

Văn Tường lập tức lắc đầu: “Không, , , nguyện ý, nguyện ý!”

Đây là cơ hội hiếm , trừ phi là kẻ ngốc mới .

“Văn Tường bái kiến lão sư!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com