Hóa Ra Ta Là Đại Lão Tu Tiên

Chương 106



Chiếc phi thuyền này của họ là do Lưu Dương đã tiêu tốn vô số tài nguyên, mời luyện khí sư giỏi nhất Nam Châu chế tạo.

Lưu Dương đối với chiếc phi thuyền này vẫn vô cùng tin tưởng.

Ngay sau đó, hai người tiếp tục điều khiển phi thuyền hướng vào trong Vạn Yêu Sơn Mạch.

Cùng lúc đó, Kim Hãn, Long Nghịch Thiên và Lạnh Lẽo ba người đã phát hiện ra chiếc phi thuyền này.

Ba người họ vẫn luôn đặt thần thức ở ngoại vi Vạn Yêu Sơn Mạch, quan sát nhất cử nhất động của nó.

Bây giờ đột nhiên có một chiếc phi thuyền xâm nhập vào trong thần thức của họ.

Hơn nữa, chiếc phi thuyền này lại đang hướng về phía Lão Bệnh Thôn nơi Triệu tiền bối ở.

Vì thế ba người lập tức truyền âm cho nhau.

“Long huynh, chúng ta có nên ngăn cản chiếc phi thuyền này không, đừng để nó quấy rầy cuộc sống của Triệu tiền bối.” Lạnh Lẽo nói đầu tiên.

“Chiếc phi thuyền này ta nhận ra, là người của Tứ Dục Tông ở Nam Châu!” Long Nghịch Thiên nói.

“Người của Tứ Dục Tông ở Nam Châu, sao họ lại chạy đến Tây Châu chúng ta?” Kim Hãn nghi hoặc hỏi.

Tây Châu và Nam Châu tuy giáp nhau, nhưng về phương diện các thế lực lớn, luôn luôn là nước sông không phạm nước giếng.

Hơn nữa, luôn là giới Tu Tiên ở Nam Châu coi thường giới Tu Tiên ở Tây Châu.

Tài nguyên của giới Tu Tiên Nam Châu phong phú, thực lực càng mạnh mẽ hơn.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Mà so với Nam Châu, tài nguyên của giới Tu Tiên Tây Châu lại lạc hậu hơn rất nhiều.

Trong mắt nhiều người ở Nam Châu, Tây Châu chính là đất cằn sỏi đá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mà Tứ Dục Tông ở Nam Châu cũng là một thế lực thiên cấp hàng đầu, người của Tứ Dục Tông chạy đến Nam Châu này quả thực là kỳ quái vô cùng.

“Chuyện này có thể nào có liên quan đến đồ đệ mới thu của Triệu tiền bối không?” Long Nghịch Thiên nói.

“Lúc trước ta đã cảm nhận được khí tức của Tứ Dục Tông trên người cô nương  Mặc Vũ kia, ta còn tưởng mình cảm giác sai. Bây giờ xem ra, cảm giác của ta là đúng.”

“Cái gì, ngươi nói cô nương  Mặc Vũ là người của Tứ Dục Tông, ngươi nói Triệu tiền bối đã thu nhận người của Tứ Dục Tông làm đồ đệ!”

Lạnh Lẽo và Kim Hãn cũng không dám tin. Dù sao ở Linh Võ Đại Lục, chuyện truyền thừa, sư môn được xem vô cùng quan trọng.

Nếu một người gia nhập một thế lực rồi lại đổi sang một thế lực khác, đây là phản bội sư môn, sẽ bị truy sát đến chết.

Hơn nữa, người bình thường cũng sẽ không thu nhận người đã có sư phụ.

“Chuyện này ta cũng chỉ là phỏng đoán, cụ thể còn không biết.” Long Nghịch Thiên nói.

“Bất kể thế nào, vậy chúng ta có nên đuổi hai người kia đi không.” Kim Hãn nói.

“Ta thấy không nên. Nếu những gì Long huynh nói là đúng, vậy thì Triệu tiền bối chắc chắn đã sớm đoán được những người này sẽ đến, nói không chừng việc họ đến đây đều nằm trong kế hoạch của Triệu tiền bối. Nếu chúng ta tùy tiện hành động, có thể sẽ phá hủy kế hoạch của Triệu tiền bối.”

“Lời này có lý!” Long Nghịch Thiên cũng lập tức đồng ý.

“Vậy chúng ta vẫn là nên ở đây thành thật chờ đợi đi.”

Ba người tính toán rằng vẫn là không nên dễ dàng ra tay, cứ ẩn mình trong bóng tối quan sát.

“Ủa, sư tôn, người xem phía trước có một ngôi làng của nhân loại.” Chu Triệu nhìn về phía Lão Bệnh Thôn phía trước, kinh ngạc vô cùng nói.

Lưu Dương cũng mặt mày kinh ngạc, dù sao Vạn Yêu Sơn Mạch cũng được mệnh danh là đại bản doanh của Yêu tộc, lại có một ngôi làng của nhân loại.

“Không ngờ Vạn Yêu Sơn Mạch này lại còn có làng của nhân loại, chỉ sợ con phản đồ kia chính là trốn trong làng này, đi, chúng ta xuống xem thử.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com