Hóa Ra Anh Luôn Ở Đây

Chương 3: Đúng là đồ ngốc…



Tôi quay sang trò chuyện với cậu bạn ngồi phía bên kia.

 

Thực ra chỉ là nói cho có, cậu ta thì đỏ mặt cúi đầu lí nhí đáp lời, lúng túng thấy rõ.

 

“À… chị Thiếu Du, em mời chị một ly ạ.” – Cậu ta đưa ly rượu cho tôi.

 

“Được thôi.” – Tôi gật đầu.

 

Tôi vừa nâng tay lên thì đã bị Tống Dần Lễ tóm lấy cả cổ tay.

 

Tay anh to đến mức che trọn cổ tay tôi, rồi tiện thể nắm luôn lấy tay tôi.

 

“Đổi chỗ.”

 

Tống Dần Lễ cụp mắt, lạnh lùng ra lệnh.

 

Không đợi tôi phản ứng, anh đã kéo tôi đổi chỗ luôn.

 

Sau đó anh vỗ nhẹ lên mặt cậu kia, cười toe:

 

“Thích uống rượu lắm đúng không? Nào, anh uống cùng chú.”

 

Không ngoài dự đoán, chưa đến 15 phút sau, cậu kia kiếm cớ chuồn mất.

 

Lý do: Tống Dần Lễ quá giỏi uống.

 

Anh quay lại nhìn tôi, gương mặt vẫn còn ửng đỏ vì rượu.

 

Ánh đèn trong phòng hát phản chiếu lên mắt anh, long lanh như có lửa.

 

“Sở Thiếu Du, em thấy thằng nhóc vừa rồi và anh, ai đẹp trai hơn?”

 

Tôi quay mặt đi chỗ khác, làm bộ không nghe thấy.

 

Trong phòng vẫn còn chục người chơi trò chơi, không chơi thật lòng – chỉ chơi thử thách.

 

Mà thử thách chỉ có một hình thức: uống rượu.

 

Ai thua là uống, uống đến nôn thì chạy ra nôn rồi lại vào chơi tiếp.

 

Biết thế tôi đã không đến.

 

Đáng ghét nhất là, chưa được ba lượt tôi đã bị phạt uống hai ly.

 

Tôi cứ tưởng Tống Dần Lễ ngồi cạnh sẽ đỡ hộ, ai ngờ anh thản nhiên ngồi nhìn.

 

Chỉ duy nhất lúc tôi cầm ly lên thì anh nói:

 

“Gọi anh một tiếng ‘ba’, anh uống thay.”

 

Tôi trừng mắt, dốc cạn ly không nói một lời.

 

Tôi cứ thua liên tục, còn anh thì hên tới phát cáu, bài nào cũng ngon lành.

 

Anh cười đến mức không khép nổi miệng:

 

“Đẹp trai là một chuyện, kỹ thuật còn đỉnh nữa cơ!”

 

Lượt thứ năm tôi bị gọi tên, liền giả vờ say, loạng choạng ôm bụng chạy ra ngoài.

 

Phía sau vang lên tiếng cười ầm ầm.

 

Tôi cắn răng chạy nhanh hơn.

 

Nếu còn uống nữa, chắc tôi nhập viện thật.

 

Tôi vừa đóng vai người say, vừa thầm nghĩ phải chuồn về thôi.

 

Tôi lấy điện thoại ra để gọi xe, nhưng chưa kịp làm gì thì nghe tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài hành lang.

 

Trực giác mách bảo – là Tống Dần Lễ.

 

Tôi cuống cuồng nhét điện thoại vào túi, giả bộ vừa nôn xong, người vẫn còn chếnh choáng.

 

Nhưng do quá vội, tôi không kịp bám lấy thành bồn rửa, giày cao gót trượt sang một bên.

 

Ngay lúc tôi nghĩ mình sắp ngã sấp mặt thì…

 

Một vòng tay rắn rỏi đỡ lấy tôi, kéo tôi ngã vào một vòng n.g.ự.c ấm áp.

 

Hương bạc hà trên người anh thoang thoảng, khiến tôi nhất thời quên mất cả mùi rượu còn vương nơi đầu mũi.

 

“Uống nhiều thật đấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh chau mày, khẽ lẩm bẩm.

 

Tôi dứt khoát nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngất.

 

“May mà là tôi.” – Tống Dần Lễ thở dài ngay sát bên tai.

 

Giây tiếp theo, anh… bế thốc tôi lên!

 

Tôi hoảng hốt siết chặt tay, cố kìm tiếng hét.

 

Cái đồ đáng ghét này, tự nhiên bế người ta làm gì?!

 

Giờ tôi còn giả vờ say nữa không đây?

 

“Đúng là đồ ngốc…”

 

Giọng anh khàn đi, thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ.

 

Anh bế tôi rời khỏi hành lang, vừa đi vừa lẩm bẩm:

 

“Không uống được thì gọi anh uống hộ… anh đâu có từ chối bao giờ…”

 

Tôi thấy tim mình khẽ run lên.

 

Đang định mở mắt, thì một giọng nữ chợt vang lên:

 

“Dần Lễ, Thiếu Du là con gái… anh định đưa cô ấy đi đâu vậy?”

 

9.

 

Vừa nghe thấy tiếng của Trần Tư Nhiên, suýt nữa tôi lăn thẳng từ tay Tống Dần Lễ xuống đất.

 

Anh phản ứng rất nhanh, lập tức siết chặt vòng tay, ôm tôi chặt hơn.

 

Cả khuôn mặt tôi vùi luôn vào n.g.ự.c anh, cảm nhận rõ từng nhịp thở phập phồng của anh xuyên qua lớp áo.

 

Tôi cảm thấy hơi thở của anh cũng bắt đầu rối loạn.

 

Trần Tư Nhiên tiến lại gần.

 

“Cần tôi đưa hai người về không? Tôi lái xe, hôm nay không uống giọt nào.”

 

Trần Tư Nhiên là kiểu con gái dịu dàng, chu đáo.

Ánh mắt trong veo, nói năng lúc nào cũng nhã nhặn, dễ mến.

Chẳng trách lại có nhiều người thích cô ấy như vậy.

 

Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại.

 

Tính khí lập dị, bạn bè ít, không thích giao du, lại hay đa nghi, nhạy cảm.

 

“Không cần đâu.”

 

Giọng Tống Dần Lễ lúc này cũng dịu đi rất nhiều, chẳng còn chút nào cái kiểu ngông cuồng thường ngày khi nói chuyện với tôi.

 

“Tôi tự đưa cô ấy về là được.”

Anh ôm tôi bước đi.

 

Lúc đi ngang qua Trần Tư Nhiên, cô ấy bất chợt nói:

 

“Cậu không sao chứ? Lúc nãy Thiếu Du ra ngoài, cậu vừa uống bốn ly liền.”

 

Tôi nằm im trong vòng tay anh, nghe vậy khựng cả lại.

 

Tống Dần Lễ chỉ bình thản bước qua cô ấy, lạnh nhạt buông một câu:

 

“Tránh đường.”

 

10.

 

Thế là tôi cứ thế nằm vờ say trong vòng tay Tống Dần Lễ, bị anh bế thẳng ra xe.

 

Anh còn gọi luôn cả tài xế lái thuê.

 

Trong lúc đợi xe đến, tôi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh cứ dán chặt lên mặt mình, khiến da đầu tôi muốn nổ tung.

 

Khi tài xế đến, anh thở dài, nghiêng người cài dây an toàn cho tôi.

 

Động tác rất nhẹ nhàng, trái ngược hẳn với vẻ ngoài ngổ ngáo thường ngày.

 

Sau đó, anh ngồi cạnh, để tôi tựa đầu vào vai anh.

Cứ thế… không nhúc nhích.

 

Tôi nằm đó, đầu óc lại lạc vào mớ suy nghĩ m.ô.n.g lung về đoạn hội thoại giữa anh và Trần Tư Nhiên.

 

Nhưng hình như… anh cũng chẳng hứng thú với cô ấy nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com