Hóa Ra Anh Luôn Ở Đây

Chương 1: Tự tôi sinh đấy



Do ảnh hưởng của dịch bệnh, Tết năm nay có phần vắng vẻ.

 

Ăn xong bữa cơm đoàn viên, tôi trở về phòng, cầm điện thoại nghịch ngợm, bất chợt nảy ra ý định gọi điện chúc Tết.

 

Danh bạ trong máy chẳng còn bao nhiêu người, chỉ có ba chữ “Tống Dần Lễ” là đặc biệt nổi bật.

 

Chúng tôi chia tay đã ba năm.

 

WeChat và QQ đều chặn hết, chỉ còn số điện thoại là tôi vẫn giữ lại, chẳng nỡ xóa đi.

 

Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng nghiến răng bấm nút gọi.

 

Điện thoại vang mấy chục giây rồi được bắt máy, nhưng người trả lời lại là một giọng trẻ con non nớt:

 

“Xin hỏi cô tìm ai ạ?” – cậu bé vừa nói vừa thổi bong bóng.

 

Tôi nhớ rõ Tống Dần Lễ không có em trai, mà giọng này cũng chẳng giống trẻ nhà hàng xóm…

 

Tim tôi như bị điện giật, buột miệng hỏi:

 

“Cháu… không phải là con trai Tống Dần Lễ đấy chứ?”

 

Bên kia lập tức rơi vào một trận náo loạn.

 

Một lúc sau, cậu bé thở dài, khe khẽ “vâng” một tiếng.

 

Trời đất.

Mới có ba năm mà hắn đã có con luôn rồi sao?

 

Tôi giả vờ thản nhiên, nói vu vơ:

 

“À, không có gì đâu. Chỉ là... ba cháu thiếu cô năm triệu. Thôi bỏ đi, chúc mừng năm mới nhé~”

 

Ngay lúc tôi chuẩn bị ngắt máy, một giọng nam trầm tĩnh vang lên từ đầu dây bên kia:

 

“Sở Thiếu Du, sao tôi lại không biết mình còn nợ em 5 triệu thế nhỉ?”



Vừa nghe thấy giọng nói ấy, tôi c.h.ế.t lặng vài giây.

 

Nhưng rất nhanh, tôi phản ứng lại và liền phản bác:

 

“Phải chúc mừng anh mới đúng – có cả con rồi cơ đấy. Kết hôn khi nào thế? Sao không mời em uống ly rượu mừng?”

 

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ.

 

Giọng cười của Tống Dần Lễ vẫn ngông nghênh, đáng ghét như xưa:

 

“Kết hôn gì chứ? Tự tôi sinh đấy.”

 

“…”

 

Bệnh nặng thật rồi.

 

Tôi dứt khoát cúp máy.

 

Nhưng sau khi cúp máy, trong lòng tôi vẫn dấy lên một chút ấm áp nho nhỏ.

 

Thì ra anh ấy... vẫn chưa chặn số tôi.

 

Nghĩa là vẫn còn hy vọng đúng không?

 

Nhưng ý nghĩ đó chưa kéo dài được bao lâu thì đã tan biến theo sắc mặt đang ngày càng xám xịt của tôi.

 

Bởi vì tôi vừa nhìn thấy một cô gái thời đại học đăng story trên WeChat:

 

“Cả nhà ơi, sốc quá! Soái ca học bá Tống Dần Lễ nhắn tin chúc mừng năm mới kìa!”

 

Phía dưới bình luận cũng có mấy người phấn khích khoe rằng họ cũng nhận được tin nhắn.

 

Mọi người đều khen ngợi anh ấy: “Trời ơi, đúng là người tốt, có tình có nghĩa.”

 

“…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hay thật, ai cũng nhận được...

 

Chỉ mỗi tôi là không.

 

Vậy mà tôi còn ngây thơ gọi điện chúc anh năm mới nữa cơ đấy.

 

Tên khốn vô tâm vô phế.

 

Năm đó, người chủ động xin WeChat của Tống Dần Lễ là tôi.

 

Hồi ấy anh là cậu trai trẻ rực rỡ trên sân bóng, mồ hôi đầm đìa, vừa sút bóng ghi bàn là cả khán đài nổ tung tiếng reo hò. Từng sợi tóc của anh như ánh lên ánh mặt trời.

 

Trong khi bao cô gái khác chỉ dám đứng xa nhìn, tôi lại cầm một chai nước bước thẳng tới, giữa ánh nhìn của bao người, đưa tận tay anh:

 

“Tống Dần Lễ, em tự giới thiệu một chút. Em tên là Sở Thiếu Du. ‘Thiếu’ là trẻ, còn ‘Du’ là chữ ‘Du’ trong Du Cơ.”

               

Lũ bạn xung quanh anh bắt đầu hú hét trêu chọc, có người còn cố ý lặp lại lời tôi nói.

 

Tống Dần Lễ liếc họ một cái, tiện tay đẩy đám người đó ra.

 

Anh nhìn tôi vài giây, chớp mắt, rồi khẽ nhếch môi cười, nụ cười có chút lười biếng nhưng cũng có phần nguy hiểm:

 

“Ồ, Tiểu Du, anh nhớ rồi.”

 

Anh không nhận nước của ai khác, chỉ nhận chai nước của tôi.

 

Từ đó về sau, anh cứ gọi tôi là “Tiểu Du”, chưa từng giống người khác.

 

Tôi cũng không để tâm, tiện miệng hỏi anh có muốn kết bạn WeChat không.

 

Anh nhìn tôi một lúc, chậm rãi gật đầu.

 

Tôi tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vui như trẩy hội.

 

Tình cảm tôi dành cho anh, chẳng hề kém cạnh bất kỳ ai trong đám fan hâm mộ kia.

 

Sau đó, chúng tôi dần dần thân thiết, cùng nhau đi chơi vài lần, rồi cũng tự nhiên mà thành đôi.

 

Tống Dần Lễ thực sự là một người bạn trai rất tuyệt.

 

Chúng tôi từng có khoảng thời gian ngọt ngào, hạnh phúc biết bao.

 

Tôi sợ chó. Từ ngày nhà hàng xóm nuôi chó, sáng nào anh cũng đứng trước cửa đợi tôi, đưa tôi đi ăn tiểu long bao ở Thành Hoàng Miếu – món tôi thích nhất.

 

Tôi mê Hán phục, nên vào sinh nhật 20 tuổi, anh đã tiêu sạch tiền tiết kiệm để chuẩn bị cho tôi một lễ cưới theo phong cách triều Minh.

 

Anh nói: “Một lễ kết duyên, nguyện gắn bó trọn đời. Chúng ta đã mặc Hán phục làm lễ kết hôn rồi, sớm muộn gì anh cũng rước em về nhà.”

 

Anh hình như chưa từng phản đối bất kỳ quyết định nào của tôi.

 

Cho đến ngày tốt nghiệp, tôi nói chia tay.

 

Anh chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm ấy một lúc, rồi gật đầu.

 

Không hỏi lý do.

 



 

Cảm giác chua xót bất chợt tràn lên trong lòng.

 

Tôi lập tức tắt máy, chùm chăn đi ngủ.

5.

 

Sáng hôm sau, mẹ tôi hiếm hoi chủ động rủ tôi ra ngoài.

 

Tôi hí hửng dậy sớm sửa soạn, cứ tưởng bà muốn dẫn tôi đi dạo giải sầu.

 

Ai ngờ, hóa ra bà lại dẫn tôi đi… xem mắt.

 

Mẹ tôi đúng là hiểu rõ “văn học thế thân”.

 

Bà biết tôi vẫn chưa quên được Tống Dần Lễ, suốt bao năm nay cũng chỉ yêu duy nhất mình anh.

 

Vì vậy, bà đặc biệt sắp xếp cho tôi một đối tượng trông hơi giống Tống Dần Lễ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com