Hoa Đào Bên Tây Viện

Chương 2



Lúc đi lại dưới chân tường Tây viện ta thường nghe thấy tiếng chó sủa nhưng tiếc là không thể nhìn, không thể ôm cũng không thể sờ.

 

Mạnh Lan cố ý gọi tên ta rồi lại ném mấy cục giấy vụn sang bên này.

 

Khiêu khích ta, thị uy với ta.

 

Ta nào chịu kém cạnh, liền nhặt lên ném trả lại hết cho hắn.

 

Sau mấy ngày náo loạn, mẹ liền bắt ta chuyển sang Đông viện, không cho phép đặt chân vào Tây viện nửa bước.

 

Mẹ dạy ta rằng nữ tử phải điềm tĩnh đoan trang, không được làm càn với nam nhi, kẻo làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bản thân.

 

Ta thấy oan ức vô cùng, liền lén dặn dò Tiểu Thúy: “Thúy Thúy, mỗi ngày ngươi ra chỗ bức tường Tây viện xem xem, nếu dưới đất có giấy vụn thì ngươi cứ mạnh tay ném trả lại cho hắn.”

 

Đây gọi là thà thua chó chứ không chịu thua trận.

 

Mấy năm sau đó, ta vẫn luôn khắc ghi mối thù này.

 

Bởi vậy mà khi mẹ hỏi ta muốn gả cho ai, ta không chút do dự đã lựa chọn Chung Thiệu Hiên.

 

Chung Thiệu Hiên sẽ không làm ta tức đến phát khóc giống Mạnh Lan, cũng sẽ không cướp chó của ta, sẽ không đặt biệt danh cho ta.

 

Tính cách hắn ôn nhuận, hiểu biết lễ nghĩa. Lúc nhỏ, khi chúng ta lén lút ra ngoài chơi, hắn cũng chiếu cố ta vô cùng chu đáo.

 

Gả cho hắn chắc chắn là rất tốt rồi.

 

Ta hớn hở nghĩ ngợi, lòng tràn đầy mong đợi về những ngày sắp tới.

 

---------------

 

Trong những ngày chờ gả, mẹ đột nhiên hỏi ta: “Linh nhi, mẹ thấy Mạnh tiểu Hầu Gia cũng không tệ, con thật sự không cân nhắc sao?”

 

Ta thề với trời đất: “Không cân nhắc, tuyệt đối không cân nhắc! Dù cho con có c.h.ế.t đi cũng nhất quyết không gả cho Mạnh Lan!”

 

Cha mẹ ta khẽ nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi điều gì đó.

 

Không biết là có ý gì.

 

Năm ta mười sáu tuổi, ta khoác lên mình giá y, thành thân lúc tuổi đời còn xuân.

 

Hai nhà sát vách nhau, lý ra rất nhanh sẽ tới nơi, nhưng kiệu hoa cứ đi mãi mà không dừng lại.

 

Hỷ bà bên ngoài cười híp mắt nói: “Tân nương tử quả là có phúc khí, vì để cưới nương tử mà tân lang đã cho trải lụa đỏ kín cả Phố Chu Tước rồi.”

 

“Tân lang muốn đưa nương tử dạo một vòng Kinh thành, để toàn bộ người dân Kinh thành đều cảm nhận được không khí vui mừng!”

 

Lòng ta nhảy cẫng lên vì vui sướng, không ngờ Chung Thiệu Hiên lại để tâm đến hôn sự của chúng ta như thế.

 

Tuy nói là ở cùng một con phố với hắn, nhưng mẹ ta quản rất nghiêm. Sau khi lớn lên, ngoại trừ lần tham dự tiệc sinh thần của Trưởng công chúa ra thì ta chưa từng tiếp xúc với nam nhân bên ngoài.

 

Không biết giờ đây hắn lớn lên trông thế nào rồi.

 

Sau khi bái đường, ta hồi hộp ngồi trên giường hỷ.

 

Rốt cuộc cũng chờ đến giây phút khăn hỷ được vén lên, ta liền e lệ ngượng ngùng nhấc mắt nhìn lên.

 

Nam tử trước mắt mày mắt như vẽ, phong thái tuấn lãng bất phàm, đai lưng nạm hồng ngọc càng tôn lên dáng người cao thẳng.

 

Tuyệt quá, không những hắn không bị xấu đi mà còn vô cùng anh tuấn.

 

Ta vội vàng cúi thấp đầu, trái tim nhỏ đập thình thịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sau khi uống rượu giao bôi thì thị nữ khẽ phúc lễ, buông trướng màn xuống, đóng cửa phòng lại rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

 

Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta.

 

Trong không khí yên tĩnh thì tiếng thở của đôi bên nghe thật rõ ràng. Nến đỏ thỉnh thoảng lại lách tách nảy ra vài đóa đèn hoa.

 

Lần đầu thành thân, cả hai đều hơi căng thẳng.

 

Ta tự biết dung nhan của mình diễm lệ.

 

Chưa nói đến người khác, ngay cả hỷ bà lần đầu thấy ta chưa trang điểm cũng không kìm được mà cảm thán: “Lão thân đã chải đầu cho rất nhiều tân nương tử, ai nấy đều xinh đẹp, nhưng quả thực chưa từng thấy ai sánh được với thiên tư quốc sắc của cô nương đây.”

 

Huống hồ hôm nay ta lại khoác phượng quan hà phi, dung nhan điểm trang tinh xảo, dưới ánh nến lung linh càng thêm phần rực rỡ động lòng người.

 

Chung Thiệu Hiên như ngẩn người ra, ánh mắt vẫn luôn đọng lại trên người ta.

 

Hắn tiến lại gần ta hơn, yết hầu khẽ động, bàn tay nắm lấy tay ta lấm tấm mồ hôi lạnh.

 

“Nương tử.”

 

“Ừm.”

 

“Nương tử nên gọi ta là gì?”

 

Lời nói ẩn chứa ý cười, phá tan bầu không khí gượng gạo trong phòng.

 

Ta khẽ liếc hắn một cái, nhỏ giọng gọi: “Phu quân.”

 

Nụ cười trên môi hắn lại càng thêm tươi, không kìm được mà ôm ta vào lòng, khẽ hôn lên trán ta.

 

Mặt ta đỏ bừng vì thẹn thùng. Trong khoảnh khắc ấy, ta nửa muốn từ chối nửa lại muốn thuận theo.

 

Hắn gỡ phượng quan của ta xuống, cởi bỏ ngoại sam của ta ra.

 

Đôi cánh tay trắng nõn nà của ta lộ ra ngoài, vô thức vòng lên cổ hắn, còn hắn thì từng chút từng chút hôn nhẹ lên môi ta.

 

Không khí thật đẹp đẽ và lãng mạn.

 

Trước khi xuất giá, mẹ có cho ta xem vài cái... ờm... Xuân Cung đồ.

 

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra mà lòng ta lại càng thêm căng thẳng, không kìm được mà lên tiếng nhắc nhở: “Chung công tử à, lát nữa chàng, chàng nhẹ tay thôi.”

 

“Đã thành thân rồi mà còn gọi Chung công tử gì nữa.” Hắn hôn lên cổ ta, cảm xúc dâng trào mãnh liệt: “Nương tử nên gọi ta là... Khoan đã, nàng vừa gọi ta là gì?”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

“Phu quân.” Ta lại gọi một tiếng ngọt ngào.

 

“Không phải, vừa rồi nàng gọi là gì cơ?”

 

“Chung công tử... à?” Ta không hiểu lý do.

 

Như thể đột nhiên tỉnh rượu, hắn lập tức đứng thẳng người dậy, sắc mặt trắng bệch.

 

“Nàng xem ta là Chung Thiệu Hiên sao?” Hắn chỉ vào mình, khó tin hỏi lại.

 

Ta cũng giật mình thon thót, toàn thân run lên bần bật: “Ngươi không phải Chung Thiệu Hiên?!”

 

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng hết sức để kiềm chế tâm trạng đang cuồn cuộn rồi khó khăn nói ra từng chữ một: “Ta, Tiểu Hầu Gia Trấn Quốc công phủ – Mạnh Lan.”

 

“Tóc Búi Nhỏ, nàng không biết mình gả cho ai sao?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com