Hồ Tiên Đại Nhân Của Ta

Chương 6



Trên mặt y đeo một chiếc mặt nạ hồ ly màu đỏ, dù không thể thấy rõ dung mạo, nhưng phong thái và cử chỉ của y thật sự phi phàm.

Ta ngây người nhìn y, luôn cảm giác người này rất quen thuộc.

“Cô nương, tiệm hoành thánh của nàng có tuyển thêm người làm không?”

Y chậm rãi tháo mặt nạ xuống, để lộ ra một gương mặt đẹp trai anh tuấn đến mức yêu mị, với đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều.

18

Nam tử nói mình tên Bạch Tranh, cha mẹ y đã qua đời từ sớm, hiện tại y đang muốn tìm một công việc để nuôi sống bản thân.

Tiền công không quan trọng, bao ăn bao ở là được.

… Những lời này có nhiều lỗ hổng đến mức ta còn cảm thấy ngại thay cho y.

Nhưng dường như Bạch Tranh không nhận ra điều đó, gương mặt vẫn tràn đầy vẻ chân thành.

Ánh mắt ta dừng lại trên nốt ruồi đỏ chói giữa hai hàng lông mày của y, lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:

“Vậy sau này ngươi chịu trách nhiệm quét dọn cửa tiệm, nếu khách đến đông, ngươi cũng phải ra đón tiếp.”

Bạch Tranh không do dự đồng ý ngay.

Vào đúng giờ Mão.

Ta bắt đầu cắt nhỏ hành gừng, băm nhuyễn thịt heo, thêm lòng trắng trứng vào rồi trộn đều.

Khi nhân đã được trộn xong, ta lấy một chồng vỏ hoành thánh và bắt đầu gói từng chiếc.

Nồi nước súp gà trên bếp tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Bạch Tranh không tự chủ được mà hít hít mũi, ta giả vờ như không thấy.

Vì là ngày khai trương đầu tiên, cửa tiệm đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước.

Vậy nên Bạch Tranh không có việc gì làm, y ngồi bên cạnh ta, nhìn ta gói hoành thánh.

Vẻ mặt rất tập trung.

Chẳng bao lâu sau, y cũng cầm một miếng vỏ hoành thánh lên và gói một cái.

Y tự hào đưa đến trước mặt ta: “Kim Châu, xem ta gói này.”

Ta nhìn qua, thấy nó cũng ra hình ra dạng, bèn khen: “Ngươi khá thông minh đấy.”

“Đương nhiên rồi.”

Bạch Tranh hừ một tiếng, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, nhưng tay vẫn không ngừng, tiếp tục gói cái hoành thánh tiếp theo.

Thấy vẻ mặt đắc ý của y, ta thấy hơi buồn cười.

Từ lúc gặp nhau vào tối qua đến giờ, hình như ta chưa từng nói cho y biết tên của mình.

Đúng là đồ ngốc.

19

Khi ánh sáng le lói xuất hiện trên đường chân trời, những con phố của trấn Thập Lý dần tỉnh dậy dưới tiếng bước chân của người qua lại.

Các tiệm bán điểm tâm sáng cũng bắt đầu mở cửa.

Mọi người đều đổ xô đến những tiệm quen thuộc, ít ai để ý đến tiệm hoành thánh mới mở của ta.

Sau nửa giờ trôi qua, vẫn chưa có khách nào đến.

Ta nghĩ một lát, rồi đứng ra trước quầy, lớn tiếng gọi người qua đường: “Hoành thánh nước súp gà đây, hoành thánh nước súp gà tươi ngon đây, mười khách đầu tiên đến ăn được miễn phí!”

Lúc này, một nam nhân to béo, vạm vỡ, đầu quấn khăn, dừng bước:

“Cô nương, cô nói thật chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta mỉm cười đáp: “Tất nhiên là thật rồi.”

Thấy ta trả lời dứt khoát như vậy, vị đại ca đó bèn ngồi xuống trước quầy.

Ta nhanh chóng thả hoành thánh vào nồi nước súp đang sôi, chờ đến khi hoành thánh nổi lên thì vớt chúng ra, cho vào bát sứ trắng đựng đầy nước súp gà.

Cuối cùng rắc thêm một nhúm hành lá lên bát hoành thánh, hương thơm liền tỏa ra ngào ngạt.

Vị đại ca đó đã không thể kiềm chế được nữa, hoành thánh vừa được đặt lên bàn, hắn liền nhanh tay xúc một miếng cho ngay vào miệng.

Chỉ trong chớp mắt, vị ngon ngọt của hoành thánh hòa quyện với nước súp gà bùng nổ trong miệng hắn.

Hắn không thèm để ý đến độ nóng, ăn liên tục hết miếng này đến miếng khác, vừa ăn vừa khen ngợi: “Cô nương, tay nghề của cô khá thật đấy.”

Có lẽ bởi vì thấy hắn ăn ngon quá, nên những người đi ngang qua cũng bị thu hút.

Tuy vẫn có vài người nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống quầy của ta.

Nhưng sau khi đã nếm thử hoành thánh, chút nghi ngờ còn lại của họ cũng tan biến, ai nấy đều tấm tắc khen ngon.

Chẳng mấy chốc, những chỗ ngồi trước quầy của ta đã kín hết chỗ.

Khi ta đang thở phào nhẹ nhõm thì thấy Bạch Tranh bước ra từ phía sau, nói: “Kim Châu, ta đã gói xong số hoành thánh còn lại rồi."

Giọng nói tuy bình thản, nhưng trên mặt y lại hiện rõ “mau khen ta đi”.

Ta cố nhịn cười, định khen ngợi một chút để y vui lòng.

Nhưng ngay lúc đó, một loạt tiếng hít hà vang lên xung quanh.

Ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy tất cả khách hàng ngồi trước quầy đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạch Tranh.

Thìa trong tay họ rơi “keng” vào bát, nhưng vẫn chưa hoàn hồn.

Cả những người đi ngang qua quầy, khi vô tình liếc nhìn cũng đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥



Nhờ vào gương mặt điển trai của Bạch Tranh, tiệm hoành thánh nhỏ của ta bỗng chốc trở nên đông đúc, xếp hàng dài không ngớt.

Chỉ trong vòng chưa đầy một canh giờ, đều đã được bán hết sạch.

Khi dọn dẹp quán, Bạch Tranh còn không cười với những khách hàng không ăn kịp: “Ngày mai nhớ đến sớm hơn nhé.”

Những vị khách vốn hơi buồn nhưng vừa thấy y cười thì mọi phiền muộn gì đó đều tan biến ngay lập tức.

Thậm chí, có những thiếu nữ đã ửng hồng hai bên má.

Ta không khỏi cảm thán trong lòng: Đây đúng là thế giới coi trọng nhan sắc mà!

20

Trên đường trở về thôn Đào Hoa.

Ta tính toán kỹ lưỡng, trừ đi chi phí, ta lãi được hai lượng bạc.

Đó là ta sợ ngày đầu tiên sẽ lỗ vốn, nên chuẩn bị nguyên liệu ít hơn bình thường.

Nếu tiếp tục như thế này, có lẽ chẳng mấy chốc ta đã có thể mua một căn nhà nhỏ ở trong thị trấn rồi đấy.

Nghĩ đến đây, khóe miệng ta không tự chủ được mà cong lên.

Bạch Tranh đi bên cạnh thấy vậy, mặt hơi đỏ lên, giọng không tự nhiên: “Ta theo nàng về nhà, khiến nàng vui đến thế sao?”

Ta: ?

Khi cả hai còn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, rất nhanh đã đến cổng thôn Đào Hoa.

Ông Ngưu đã hơn sáu mươi tuổi, đang ngồi trên tảng đá lớn ở cổng thôn, nhả từng làn khói thuốc.

Thấy ta dẫn theo một nam tử trẻ tuổi vô cùng tuấn tú, ông liền đứng phắt dậy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com