Tôi ngước mắt lên, khuôn mặt từng xa xôi đến mức tôi gần như không còn nhớ rõ nữa lại xuất hiện trước mặt, anh chính là A Tự của tôi.
Tôi muốn đưa tay ra chạm vào anh, nhưng khi tay tôi vươn tới, chỉ chạm vào khoảng không.
Đau thương ập đến, nỗi đau muộn màng khiến tôi không kìm được bật khóc thành tiếng.
A Tự của em, anh đã bị mắc kẹt ở đây bao lâu rồi?
“Diệu Đồng, đừng khóc.” Một lúc sau, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên, giọng nói như cách biệt cả một đời.
Tầm nhìn của tôi lại mờ đi vì nước mắt, nhưng tôi muốn nhìn rõ anh nên đưa tay lau nước mắt, rồi ngẩng đầu lên, thấy bàn tay anh vươn ra rồi lại thu về.
Cũng như tôi không thể chạm vào anh, anh cũng không thể chạm vào tôi.
Tôi ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt ấy, anh không khác gì so với hình ảnh trong ký ức của tôi, đôi mắt thanh tú, vẫn toát lên vẻ nho nhã, chỉ là trên mặt tôi vẫn lộ rõ vẻ khổ sở.
“A Tự, kể em nghe về chuyện của anh được không?”
Tôi muốn biết những gì anh đã trải qua, muốn biết tại sao anh lại bị mắc kẹt ở đây, càng muốn biết tại sao tôi lại tỉnh dậy ở thời đại này.
Trong đôi mắt anh ánh lên vẻ bi thương: “Diệu Đồng, anh không còn nhớ nữa.”
Anh bị giam cầm trong ngôi nhà này nhiều năm, cho đến khi gần đây nhà họ Tần tiến hành thi công.
A Tự nói anh chỉ nhớ mình phải đợi một người, khi nhìn thấy tôi, anh mới nhớ ra người anh đợi chính là tôi.
Anh muốn gặp tôi một lần nữa.
Tôi chăm chú nhìn A Tự, sợ rằng chỉ cần chớp mắt, anh sẽ biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Trước đây, tôi chưa từng nghĩ rằng đời này mình còn có thể gặp lại người quen cũ, tôi chưa từng nghĩ tới việc A Tự vẫn còn sống, nhưng tôi đã nhiều lần nghĩ rằng, sau khi tôi chết, anh sẽ gặp một người tốt sau khi chiến tranh kết thúc, con cháu của anh sẽ sống trên mảnh đất này như tôi bây giờ.
Nhưng anh cũng đã c.h.ế.t ở thời đại đó, giống như tôi.
Anh đơn độc ở lại nơi này nhiều năm như thế.
“Diệu Đồng, anh phải đi rồi.” A Tự đột nhiên nói.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi nhìn anh, nước mắt lại không ngừng rơi.
“Diệu Đồng, vui lên nào.” Tôi thấy bóng dáng anh dần trở nên mờ nhạt.
Tôi đưa tay ra, lòng bàn tay không nắm được gì, anh giống như cát chảy, trượt khỏi lòng bàn tay tôi.
Căn phòng này tối tăm không thấy ánh mặt trời, nhưng A Tự của tôi cũng không còn ở đây nữa, trong lòng bàn tay tôi chỉ còn lại mặt dây chuyền quả bầu đã trở nên tang thương theo năm tháng.
Dường như những gì tôi vừa nhìn thấy, chỉ là một ảo giác của tôi.
18
Ông lão mặc đạo bào nói với tôi, A Tự hồi còn sống chấp niệm quá sâu, trước lúc c.h.ế.t đã thốt lên nguyện ước cuối cùng. Trên người anh mang theo công đức, chính chấp niệm ấy đã đưa tôi đến nơi này, cũng là chấp niệm khiến anh kiên trì bám víu suốt nhiều năm trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh muốn gặp tôi thêm một lần nữa.
Đây cũng là lý do khi công trình khởi công, khu vực này liên tục xảy ra chuyện quái dị.
A Tự có lẽ sẽ gây tổn hại lớn hơn cho người khác, đây mới là nguyên nhân khiến công trường ngừng thi công và bị chính quyền tiếp quản. Nếu tôi không xuất hiện, nơi này sẽ mãi bị đình trệ.
Ông lão đạo bào nói, trên người A Tự có kim quang, theo quy định, họ không thể ra tay với hồn ma mang đại công đức.
Ông ấy cười híp mắt, nói với tôi trên người tôi cũng có kim quang, là của cả kiếp này và kiếp trước gộp lại.
Tôi không quan tâm những điều này.
“A Tự đi đâu rồi?” Tôi hỏi ông ấy.
“Người c.h.ế.t sẽ nhập vào luân hồi, lẩn quẩn nơi trần thế chẳng khác nào tự trói buộc mình. Chấp niệm của cậu ấy đã tan, sẽ đón nhận một cuộc sống mới.”
Tôi không hiểu “cuộc sống mới” trong lời ông ấy nói có ý nghĩa gì, nhưng tôi chân thành cầu nguyện A Tự sẽ có một kiếp sau bình an thuận lợi.
Lệnh cấm ở khu đất này được dỡ bỏ, có thể tiếp tục thi công.
Khó khăn cấp bách của nhà họ Tần được giải quyết.
Tần Hoài Thước dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hôm đó anh ta đến hiện trường cùng tôi, nhìn tôi lên tầng rồi lại thấy tôi thất thần bước xuống.
Anh ta dường như muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại hiểu rõ không thể nhận được câu trả lời từ miệng tôi.
Hôm đó, tôi chỉ mang theo mặt dây hình quả bầu từ căn phòng ấy về. Căn nhà này từng là nơi A Tự ở, nhưng bao năm qua không biết đã đổi qua bao nhiêu chủ nhân, giờ thứ còn thuộc về anh chỉ còn mặt dây chuyền tôi từng tặng.
Tôi đã hiểu rõ từ lâu, nhân duyên giữa chúng tôi đã đứt, nhưng khi anh xuất hiện rồi biến mất trước mắt tôi, lòng tôi vẫn thất vọng mất mát.
Mặt dây quả bầu trong tay dường như đang nhắc nhở tôi, sợi dây kết nối giữa tôi và thời đại khói lửa ngút trời ấy đã đứt đoạn.
Tần Diệu Đồng của hiện tại, chỉ là Tần Diệu Đồng mà thôi.
19
Năm hai mươi tám tuổi, tôi tốt nghiệp tiến sĩ, chính thức nhận việc tại một viện nghiên cứu.
Tôi không giao tiếp xã hội nhiều, ngày ngày chỉ gắn bó với phòng thí nghiệm.
Phía nhà họ Tần ban đầu vẫn liên lạc với tôi, nói trên đời không có cha mẹ nào là không tốt.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không phải là người con gái mà họ mong muốn, và họ cũng không phải là cha mẹ mà tôi kỳ vọng.
Tôi không đòi hỏi cao về đời sống vật chất, công việc của tôi đã đáp ứng được những mong cầu của tôi về cuộc sống, chỉ là lãnh đạo thường hay làm quá lên, bảo tôi nhớ để cảnh vệ đi theo mỗi khi ra vào.
Phía nhà họ Tần về sau chắc cũng hiểu ra, chỉ cần tôi không muốn gặp họ, họ sẽ không có cách nào xuất hiện trước mặt tôi.
Họ hoàn toàn không biết tôi hiện đang ở đâu.
Cái gọi là liên hôn, chắc chắn không thể dùng trên người tôi.
Những năm sau đó, tôi sống một mình, nghe được một số chuyện về nhà họ Tần từ người khác.