Hai đắp chung một chiếc chăn, nhưng khi xuống, Lục Vân Khuyết hề an phận.
"Anh đang gì ?"
Cảm nhận bàn tay đang đặt eo , Vân Tử Cẩm khó chịu Lục Vân Khuyết.
Đây là lúc nào mà vẫn chịu yên.
"Em cứ ngủ , đừng quan tâm đến ."
Lục Vân Khuyết ôm trọn Vân Tử Cẩm lòng, kéo cô gần hơn, cọ mặt gáy cô.
"Anh như thế em ngủ , bỏ tay !"
Cảm thấy cánh tay đang đè lên , Vân Tử Cẩm thể chợp mắt.
Nghe , Lục Vân Khuyết dừng một chút, cuối cùng thu cánh tay đang đặt cô, chuyển lên gối đầu cho cô, chỉ để cánh tay vòng qua eo cô từ đầu đến giờ vẫn động đậy.
Mộng Vân Thường
"Thế em thấy thoải mái hơn ?"
Vân Tử Cẩm cựa quậy, điều chỉnh tư thế cho dễ chịu.
động đậy, Lục Vân Khuyết rên lên một tiếng, hai cánh tay siết chặt hơn trong tích tắc.
"Đừng động đậy!"
Vân Tử Cẩm cảm nhận sự đổi cơ thể đàn ông phía , giọng gằn , lập tức đơ dám nhúc nhích.
Lục Vân Khuyết ôm cô từ phía , ban đầu chỉ định ôm cô ngủ một giấc yên lành, ngờ xảy chuyện như .
Lúc ôm cô trong lòng, cuối cùng kìm , liên tục cọ mặt và hôn lên gáy cô, thở trở nên gấp gáp hơn, bàn tay vòng qua eo cô cũng bắt đầu yên.
Lục Vân Khuyết xoay Vân Tử Cẩm để đối mặt với , cuối cùng nhịn , hôn lên đôi môi đỏ mọng mà thèm khát từ trong xe chiều nay.
Khi Lục Vân Khuyết cuối cùng cũng bình tĩnh , áo của Vân Tử Cẩm kéo xuống quá nửa, ánh mắt cô cũng mơ màng.
Nhìn Vân Tử Cẩm như , Lục Vân Khuyết suýt nữa mất kiểm soát, may mà từng đào tạo bài bản, cuối cùng cũng kìm chế bản , nhanh chóng chỉnh áo cho cô kéo chăn đắp lên.