Vân Tử Cẩm hẹn với Lục Vân Khuyết, hôm nay hai sẽ cùng ăn tối.
Bây giờ là 5 giờ chiều, nếu xuất phát ngay đến tòa nhà tập đoàn Lục Thị, 6 giờ sẽ tới nơi, kịp giờ tan .
"À, , tớ tự xe buýt về trường cũng ."
Nghe Vân Tử Cẩm đến Lục Thị, Tần Tư Đồng ngay lập tức nghĩ rằng thể vì mà ảnh hưởng đến cuộc hẹn của đôi tình nhân.
"Để đưa em về."
Phó Trạch đầu tiên cảm thấy hình ảnh của Vân Tử Cẩm cao lớn đến thế, điều tạo cơ hội cho ở riêng với Tần Tư Đồng.
Tần Tư Đồng cảm thấy ngại ngùng, mới gặp vài nhờ đưa về, thật quá vô ý. Hơn nữa, cô cũng nghĩ rằng lời đề nghị của Phó Trạch chỉ là khách sáo, nếu đồng ý, sẽ khiến khó chịu.
"Không cần , từ đây đến trường cũng xa, tàu điện đến 10 trạm là tới."
"Làm gì chuyện chơi với con gái mà để họ tự về một . Nếu chuyện lộ , còn mặt mũi nào trong giới Đế Kinh nữa?"
Phó Trạch bày tỏ nỗi lo của .
Quả nhiên, Tần Tư Đồng lộ vẻ do dự.
"Không , cứ để đưa về, một tớ cũng yên tâm. Về đến trường nhắn tin cho tớ."
Dù vẫn còn nghi ngờ về ý đồ của Phó Trạch, nhưng giữa việc để Tần Tư Đồng tự về và nhờ Phó Trạch đưa, Vân Tử Cẩm vẫn chọn phương án thứ hai an hơn.
Nhờ Vân Tử Cẩm thuyết phục, Tần Tư Đồng cuối cùng đồng ý để Phó Trạch đưa về trường.
Phó Trạch liếc Vân Tử Cẩm với ánh mắt ơn, sang Tần Tư Đồng: "Đi thôi, tài xế đưa xe đến ."
Cùng lúc đó, Linh Nhất và những khác cũng đưa xe của Vân Tử Cẩm tới.
Vân Tử Cẩm vẫy tay chào Tần Tư Đồng lên xe.
Phó Trạch mở cửa cho Tần Tư Đồng: "Lên xe ."
"Cảm ơn ."
Ngoài xe của Vân Tử Cẩm, đây là đầu tiên Tần Tư Đồng mở cửa xe cho .
Linh Nhất mở cửa vì nể mặt Vân Tử Cẩm, còn Phó Trạch...
Tần Tư Đồng liếc vội cúi đầu, dám nữa. Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy tai cô ửng đỏ.
Khi lên xe, Phó Trạch vô tình thấy mặt Tần Tư Đồng đỏ bừng như trái táo chín, trông đáng yêu.
"Em... mặt em đỏ, do nóng ?"
bây giờ là tháng 10, nhiệt độ ở Đế Kinh giảm nhiều, gì đến mức nóng?
"Vậy ? Chắc... chắc là nóng thôi."
Tần Tư Đồng thật, nhưng vì quen dối, giọng cô ngập ngừng, thiếu tự tin.
"Tiểu Chu, điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn."
Phó Trạch đoán manh mối, nhưng thẳng. Dù kinh nghiệm theo đuổi ai, cũng nên ép quá, từ từ như nước ấm mới là thượng sách.
Tập đoàn Lục Thị.
Chiếc xe màu bạc từ từ dừng cổng tòa nhà Lục Thị, nhân viên cửa liền bước tới mở cửa cho Vân Tử Cẩm.
Vân Tử Cẩm trở thành nhân vật quen thuộc ở Lục Thị, chỉ con mà cả xe của cô.
Hơn nữa, vì Vân Tử Cẩm thường xuyên đổi xe, thậm chí còn mở hẳn một vụ cá cược về lượng xe cô sở hữu.
Mộng Vân Thường
đến giờ, vẫn ai thống kê chính xác.
"Chào cô Vân!"
Lễ tân thấy Vân Tử Cẩm, học cách chủ động chào hỏi.
Vân Tử Cẩm gật đầu nhẹ bước thang máy dành riêng cho cấp cao của Lục Thị.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, Vân Tử Cẩm bước .
"Cô Vân tới , tổng giám đốc đang họp trực tuyến, khi xin cô hạn chế gây tiếng ồn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một thư ký thấy Vân Tử Cẩm, vội nhắc nhở.
"Vâng, , cảm ơn cô nhắc."
Nói xong, Vân Tử Cẩm nhẹ nhàng mở cửa văn phòng Lục Vân Khuyết, thò đầu kiểm tra, xác định chỉ một ở trong đó mới bước .
Lục Vân Khuyết vốn cảm nhận mở cửa, đang nhíu mày định quát mắng, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Vân Tử Cẩm, vẻ mặt lập tức giãn .
Tuy nhiên, vì đang họp, tiện chuyện, chỉ thể cô tự nhiên xuống ghế sofa trong văn phòng.
Vân Tử Cẩm đợi 5 phút thì Lục Vân Khuyết kết thúc cuộc họp.
"Bây giờ là giờ tan , ăn tối thôi."
Vân Tử Cẩm chỉ mặt đồng hồ đeo tay, nhắc Lục Vân Khuyết xem giờ.