Hệ Thống Tiêu Tùy Tiện Giúp Ta Trở Thành Bà Chủ Cho Thuê Nhà

Chương 146: Người khách quay lại của tiệm Trà sữa Quên Sầu



Hôm khai trương, hai người đặc biệt chọn thứ Bảy, Vân Tử Cẩm không có nhiệm vụ tiêu tiền nào cần hoàn thành, thậm chí còn ăn thêm được nửa bát cơm.

Sau khi no nê, Vân Tử Cẩm không uống rượu nên lái xe đưa Tần Tư Đồng về Ngọc Thúy Hồ.

“Hôm nay ngủ ở đây đi, cần gì cứ nói với dì Vương. À, đừng quên việc tuyển người nhé.”

Vì sau này sẽ do Tần Tư Đồng quản lý, nên việc tuyển dụng, Vân Tử Cẩm muốn cô tự quyết định.

Những người được tuyển phải hợp tính với Tần Tư Đồng, nếu không, chỉ là thêm rắc rối.

“Yên tâm! Tớ có chừng mực.”

Tần Tư Đồng đã nghĩ kỹ về tiêu chí tuyển người: chịu khó, nhân phẩm tốt, không được làm móng tay dài hay để bẩn kẽ móng...

Vân Tử Cẩm không hỏi thêm, tin tưởng cô bạn.

Hôm sau, Chủ nhật.

Vân Tử Cẩm ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, xem đồng hồ đã 6:30.

Cô nằm thêm một lúc rồi mới rời giường, bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Khi bước ra phòng khách, Tần Tư Đồng vẫn chưa dậy. Cửa hàng trà sữa mở cửa lúc 10h, nên điều này cũng bình thường.

“Tiểu thư! Bếp chưa chuẩn bị xong bữa sáng, khoảng 20 phút nữa ạ.”

Vương Mẫn Lệ thường dựa vào giờ dậy thông thường của Vân Tử Cẩm để sắp xếp, hôm nay cô dậy sớm nên bữa sáng chưa kịp chuẩn bị.

Vân Tử Cẩm không bận tâm, ngồi xuống ghế sofa, lấy máy tính bảng trên bàn để xem phim.

Vương Mẫn Lệ mang đến một ly sữa nóng rồi vội vào bếp đốc thúc. Đây là lỗi cơ bản nhất mà bà từng mắc phải trong suốt sự nghiệp làm quản gia.

Khoảng 20 phút sau, bữa sáng được dọn lên bàn.

“Tiểu thư, mời dùng bữa.”

“Ừm, dì Vương cũng đi ăn sáng đi, không cần ở đây.”

Vương Mẫn Lệ gật đầu, dẫn các hầu gái rời khỏi phòng ăn.

Lúc Vân Tử Cẩm ăn được nửa chừng, Tần Tư Đồng mới xuất hiện.

“Không cần vội, còn nhiều thời gian mà.”

Vân Tử Cẩm nhắc nhở khi thấy cô bạn bước nhanh về phía mình.

Sau bữa sáng, Vân Tử Cẩm lái xe đưa Tần Tư Đồng đến cửa hàng trà sữa Quên Sầu.

Nhưng khi gần đến nơi, hai người phát hiện một đám đông đang tụ tập trước cửa.

“Đó không phải là cửa hàng của chúng ta sao? Chuyện gì thế?”

Vân Tử Cẩm và Tần Tư Đồng nhìn cảnh tượng “người đông như kiến” mà hơi hoảng.

“Đợi chút, để Linh Nhất đi hỏi thăm.”

Vân Tử Cẩm đỗ xe, đóng kín cửa, gọi điện cho Linh Nhất.

Linh Nhất bắt máy ngay lập tức, và chỉ vài giây sau, cô thấy anh cùng các vệ sĩ khác bước ra từ xe, tiến về phía đám đông.

Không lâu sau, Linh Nhất quay lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Tử Cẩn hạ cửa kính: “Thế nào?”

“Thưa tiểu thư, họ đều là khách muốn mua trà sữa Quên Sầu. Vì không biết cửa hàng mở cửa lúc nào, có người đã đến từ 6 giờ sáng.”

Đến giờ đã là 10 giờ, tức là họ đã đợi suốt 4 tiếng.

Vân Tử Cẩm và Tần Tư Đồng không ngờ trà sữa lại khiến mọi người phát cuồng đến thế.

“Lát nữa các anh mở đường giúp tôi và Tần Tư Đồng vào nhé.”

Đứng giữa đám đông này mà không có bản lĩnh, người ta còn không dám nhìn thẳng mặt nhau.

Mộng Vân Thường

“Vâng, tiểu thư.”

Linh Nhất vốn đã có ý định đó.

Nhờ sự hỗ trợ của 7 vệ sĩ, Vân Tử Cẩm và Tần Tư Đồng an toàn tiến vào cửa hàng.

“Mọi người ơi! Ai muốn mua trà sữa Quên Sầu, xin hãy xếp hàng ở đây. Chúng tôi vừa mở cửa, còn nhiều thứ chưa chuẩn bị xong, mong mọi người thông cảm chờ thêm chút nhé!”

Vân Tử Cẩm cố gắng nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể.

“Hai chủ tiệm cứ làm theo tốc độ của mình đi, chúng tôi không vội đâu!”

Những người xếp hàng từ 6 giờ sáng rõ ràng có sự kiên nhẫn phi thường.

“Đúng vậy, hai cô không cần phải vội, cứ từ từ chuẩn bị đi!”

“Hôm nay là ngày nghỉ, chúng tôi có thể ở đây cả ngày, hai cô đừng lo!”

Những lời động viên liên tục vang lên, khiến Vân Tử Cẩm thấy nhẹ nhõm. Nếu không, có lẽ cô đã không giữ nổi nét mặt bình thản.

Vân Tử Cẩm mở máy tính tại quầy thu ngân, nhanh chóng nhận đơn đặt hàng của khách đầu tiên.

Tần Tư Đồng thì bận rộn pha chế trà sữa theo yêu cầu.

Khi tất cả đơn hàng đã được nhận, hai người kiểm tra lại và tiếp tục công việc.

“Hai chủ tiệm! Cuối cùng cũng gặp được các cô. Hôm qua lúc tôi đến nhưng thấy cửa hàng đóng cửa rồi. Hôm nay tôi đặc biệt đến sớm đây!”

Một chàng trai trẻ với giọng nói vui vẻ cất lên.

Tuy nhiên, Vân Tử Cẩm để ý thấy phần gốc ngón tay cái của anh ta có một lớp chai dày.

Đây không phải là vết chai thông thường, mà là dấu vết của việc… cầm súng!

Vân Tử Cẩm suy đoán đủ thứ, nhưng chàng trai chỉ nói một câu rồi im lặng.

Dù tò mò, cô cũng không thể hỏi thêm.

Nhưng vì anh ta không có ý xấu, Vân Tử Cẩm cũng không quá bận tâm.

Dù trà sữa Quên Sầu có tác dụng đặc biệt, nhưng nó chỉ giúp gợi lại ký ức vui vẻ, không có công dụng nào khác.

Khi nhận trà sữa, chàng trai mang đi ngay mà không uống tại chỗ.

Vân Tử Cẩm nheo mắt: “Liệu có chuyện gì không nhỉ?”

“Sao thế?”

Tần Tư Đồng thấy cô bạn đang suy nghĩ, liền hỏi.  


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com