Hoàng đế sủng ái tân Ảnh tần, họ thực sự đã trải qua một khoảng thời gian ngọt ngào.
Họ cùng nhau ngắm hoa, dạo vườn, ngâm thơ, khiêu vũ.
Tống Thanh Ảnh thích hoa sen, Hoàng đế liền sai cung nữ lấy gấm vóc cắt thành hoa sen để nàng ta thưởng thức.
Tống Thanh Ảnh muốn xem pháo hoa, Hoàng đế liền sai người b.ắ.n pháo hoa liên tục ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.
Được Hoàng đế sủng ái, Tống Thanh Ảnh càng thêm kiêu căng, hôm nay nàng ta cướp đồ trang sức của Vương tài nhân, ngày mai lại đánh nhau với Triệu tần.
Vương tài nhân nhẫn nhịn, nhưng Triệu tần lại không phải người dễ bị bắt nạt, nàng ấy lập tức đến trước mặt ta cầu xin công đạo.
Sắc mặt của Tống Thanh Ảnh rất ngạo mạn.
Hệ thống phát sóng trực tiếp của nàng ta cũng rất náo nhiệt:
[Streamer, cô quá kiêu căng rồi, sao cô không khiêm tốn một chút?]
[Đúng vậy, họ có chọc gì đến cô đâu, sao cô cứ phải gây sự với họ? Bây giờ thì hay rồi, ầm ĩ đến tận chỗ Hoàng hậu rồi kìa? Không đến mấy ngày nữa, danh tiếng xấu kiêu ngạo ngỗ ngược của cô sẽ lan truyền khắp hậu cung mất.]
[Mọi người ơi, không phải tôi phô trương, mà là, tôi thật sự nuốt không trôi cục tức này.]
[Vương tài nhân là cái thứ gì chứ, chẳng những không được sủng ái lại còn có địa vị thấp hèn, thế mà nàng ta cũng dám đeo trâm cài do Hoàng thượng ban thưởng đến trước mặt tôi khoe khoang. Triệu tần lại là cái thứ gì nữa chứ, Hoàng thượng tám trăm năm không thèm bước chân đến cửa cung của nàng ta, vậy mà nàng ta lại dám tranh gấm vóc với tôi.]
[Tôi là bạch nguyệt quang của Hoàng đế đấy, chẳng lẽ hắn không nên dâng hết mọi thứ đến trước mặt tôi sao? Tại sao ngay cả mấy thứ này tôi cũng phải đi tranh giành?]
Thật đặc sắc, còn đặc sắc hơn cả thoại bản.
Ta xem trò hay đủ rồi, liền xử lý theo quy định trong cung.
Ta bồi thường cho Triệu tần mấy tấm gấm Tứ Xuyên, lại răn dạy Tống Thanh Ảnh, bảo nàng ta phải an phận thủ thường.
Vậy mà ta lại khiến nàng ta ghen ghét.
Nàng ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm ta.
[Hoàng hậu thật lắm chuyện, chẳng qua chỉ là chút quần áo với trang sức, có cần phải nắm chặt không buông như vậy không? Tôi thương hại nàng ta c.h.ế.t sớm nên mới nhường cho nàng ta, không ngờ nàng ta lại dám khiêu khích tôi trước.]
[Không được, tôi phải nhịn, bây giờ tôi không thể ra tay, lúc địa vị còn thấp kém thì không nên gây sự chú ý, trước tiên tôi phải lôi Hoàng hậu xuống đài đã.]
Ta đang xem kịch hay, bỗng nhiên vì hai chữ "chết sớm" mà giật mình thon thót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Chết sớm?
Hoàng đế còn chưa băng hà, Hoàng tử của ta còn chưa được phong làm Thái tử, sao ta có thể c.h.ế.t được chứ?
Là ai muốn hãm hại ta? Là Đức phi có tâm địa độc ác, hay là Tống Thanh Ảnh trước mắt này, người mà ta không biết rõ lai lịch?
04
Ta ngẩn người quá lâu, Tống Thanh Ảnh dường như nhận ra có gì đó không ổn, lập tức nhìn ta với vẻ nghi ngờ.
[Mọi người ơi, Hoàng hậu hình như đang ngẩn người.]
Ta giật mình thon thót, nắm chặt tay, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
[Nàng ta có phải là muốn đi mách lẻo với Hoàng đế, nói tôi ngang ngược không? Quả nhiên nàng ta không có ý tốt mà.]
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
Nàng ta thăm dò: "Hoàng hậu nương nương, người sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà đi nói xấu sau lưng người khác trước mặt Hoàng thượng đấy chứ?"