Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 8:



Editor: Nại Nại

 

Dương Kiến Quốc ngu người, bà lão ngu người, những phụ huynh đứng xem ngu người, bộ đôi phóng viên cũng ngu người.

 

"Dương Kiến Quốc, tối hôm qua ông có ý đồ muốn cưỡng gian tôi khi tôi đang ngủ còn không nói, bây giờ lại dám vác mặt đến bên ngoài trường thi của tôi đánh một bà lão vô tội nữa ư?"

 

Quý Lan vừa nói chân vừa đá: "Ông còn biết xấu hổ hay không vậy? Ông cảm thấy mình cầm tinh con cua đấy hả?"

 

Còn chưa nói xong, mắt thấy Dương Kiến Quốc sắp đứng dậy thì Quý Lan tay mắt lạnh lẹ trở tay tán thêm một bộp tay nữa.

 

Dương Kiến Quốc che mặt lại không dám tin tưởng, nửa mê nửa tỉnh, trong ấn tượng của lão, Quý Lan rõ ràng ngoan ngoãn hiền lành như một con thỏ trắng nhỏ, sao lại thay đổi thành như thế này chỉ sau một đêm như vậy?

 

"Dương Kiến Quốc, tôi nói cho ông biết, dựa vào điều 236 Bộ luật hình sự của Trung Quốc, quy định rằng bất cứ ai có hành vi sử dụng vũ lực, cưỡng ép, hoặc dùng bất kỳ phương thức nào để tấn công tình d*c phụ nữ thì bị xem là hiếp dâm và bị phạt tù từ 3 đến 10 năm. Tối hôm qua ông đến đồn cảnh sát lâu vậy mà chưa cảm thấy thỏa mãn à, khi nào thì tiếp tục đi vào ngồi lại?" Quý Lan nói một lèo, nheo mắt lại lặng lẽ lui về sau một bước.

 

Những phụ huynh hóng chuyện và một số học sinh bắt đầu bàn tán xôn xao.

 

"Không thể nào, cái loại chuyện này mà một người bố có thể làm ra sao?"

 

"Nhất định không phải là bố ruột rồi, vừa rồi tôi còn nghe thấy hai vợ chồng này còn hỏi khi nào thì kỳ thi mới xong nữa đó, ruột thịt của mình thì sao lại không biết cho được?"

 

"Nói cũng đúng..."

 

"Mày cmn nói bậy!"

 

Cuối cùng Dương Kiến Quốc cũng phản ứng lại được, thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ áo của bà lão ra tức giận đứng dậy, tiến lên đẩy Quý Lan một cái: "Mày có chứng cứ gì không? Rõ ràng đêm hôm khuya khoắc mày chạy đến phòng tao dụ dỗ tao!"

 

"Là mày!"

 

Nói xong lão còn tức giận chỉ ngón tay trỏ vào mặt Quý Lan nhấn mạnh thêm lần nữa. Nước bọt bay tứ tung, ngón tay trỏ từng chút từng chút tiến lên sắp chọc thẳng vào mũi cô rồi.

 

Quý Lan lau mặt: [Má, có phải gần đây mũi của ta bị Sao Thủy nghịch hành rồi không?]

 

Trong đầu vang lên giọng nói máy móc: [Sao Thủy nghịch hành* là gì?]

 

(*Sao thủy nghịch hành giống với bị sao quả tạ chiếu vào ấy, ngôn ngữ mạng bên Trung ý bảo bị những điều không may mắn, mũi chị Lan bị chỉa micro 2 lần rồi giờ bị vậy nữa nên chị ý mới nói vậy, nguồn: baidu)

 

Còn chưa kịp giải thích thì Dương Kiến Quốc đã làm ra vẻ ta đây là một người văn nhã phong độ có tri thức, nhìn đám đông xung quanh: "Mọi người nhìn xem con sói mắt trắng này đi! Gia đình tôi thấy nó từ nhỏ không bố không mẹ đáng thương, bọn tôi ăn mặc tiết kiệm tằn tiện cho nó đi học đến đại học, thế mà nó lại đối xử với bọn tôi như này đây! Có còn đạo lý nào nữa không! Kiếp trước hai vợ chồng bọn tôi đã tạo nghiệp gì vậy chứ!"

 

Quý Lan nhìn kỹ thuật diễn tinh vi của của Dương Kiến Quốc, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng đã cười như muốn nở hoa, ai nói cô không có chứng cứ, cô có cả nhân chứng và vật chứng rõ ràng luôn đây nè. Vốn dĩ cô nghĩ nếu như Dương Kiến Quốc có chút đầu óc sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt thì cô sẽ nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ cũng không sao.

 

Bây giờ thì hay rồi, quậy đến cửa thế này rồi vậy đừng trách Quý Lan cô vô tình.

 

Có camera đang ghi hình, có đám đông đang theo dõi, cô như bị đuối lý đứng ngây ngốc ở đó, còn giọng nói của Dương Kiến Quốc thì dạt dào tình cảm mà lên án cô là người vô tình.

 

Cứ nói tiếp đi, nói mình đáng thương thêm chút đi.

 

Bây giờ đám đông vây xem có nhiều người đồng cảm với lão nhiều bao nhiêu thì khi mọi chuyện xoay chuyển sáng tỏ trong vài ngày tới thì họ sẽ càng tức giận bấy nhiêu.

 

Hiển nhiên Dương Kiến Quốc đang tự đẩy mình vào trong hố lửa.

 

Quý Lan lười phản bác.

 

Những phụ huynh xung quanh thấy cô như vậy thì cho rằng Dương Kiến Quốc nói thật, có một số phần lớn người xem đã chỉ chỉ trỏ trỏ với cô, còn một số người thì duy trì sự im lặng.

 

"Con bé này bị làm sao vậy? Nổi loạn cũng không thể nổi loạn vậy đâu."

 

"Dám nói đến c**ng hi3p vậy thì chắc không phải là chuyện tốt gì rồi!"

 

"Haiz, hai người này đáng thương quá..."

 

Quý Lan nhìn đám đông bàn tán mà vui vẻ, thuận tiện lại đổ thêm đầu vào: "Đã nhiều năm như vậy rồi hai người đã từng trả học phí cho tôi chưa?"

 

Dương Kiến Quốc nghẹn họng, mụ Dương đứng bên cạnh tuy rằng cảm thấy lão làm vậy là không đúng, nhưng dù sao vẫn là chồng của mụ nên mụ đành phải bênh lão: "Sao lại chưa từng?"

 

Một tay mụ chống nạnh, một tay chỉ vào mũi của Quý Lan: "Tao nói cho mày biết, biên lai đóng học phí nhiều năm qua của mày tao đều giữ lại từng cái một đấy!"

 

Quý Lan vẫn giữ vẻ mặt không nói nên lời như cũ, đúng vậy, gom biên lai từng tờ một để chờ cô trả tiền lại mà, tại sao không tính xem cô đã đưa cho mụ biết bao nhiêu tiền rồi? Quý Lan nhìn chiếc phao bơi ba tầng trên bộ đồ mà mụ Dương đang mặc, do lớp mỡ bụng của mụ mà làm nó căng phồng lên.

 

Cô nghĩ, dù có nuôi chó thì nuôi mấy năm sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng vì sao lại đối xử với con người như vậy?

 

Thật kinh tởm quá đi.

 

Không nói nhiều nữa, Quý Lan lập tức rời đi, Dương Kiến Quốc vừa định đuổi theo thì đã bị camera chặn lại.

 

Ông chú: Đây là tin tức lớn đó! Quay nhanh lên!

 

Thiếu niên: Quay rồi!

 

Bà lão vừa mới ăn một quyền thấy Quý Lan rời đi cũng mặc kệ đến việc Dương Kiến Quốc đòi tiền, bước chân tập tễnh đuổi theo phương hướng Quý Lan rời đi kia.

 

Bà lão định an ủi Quý Lan một chút, nhưng đến khi nhìn thấy sườn mặt nhẹ nhàng thoải mái của cô từ xa thì do dự một chút, rồi nhíu mày rời đi.

 

"Cô ngốc hả?"

 

Cẩu Đản đột nhiên xuất hiện, tỏ vẻ rất không hiểu đối với hành vi của Quý Lan.

 

Quý Lan không trả lời câu hỏi của nó: "Đi thôi, dẫn mi đi ăn đồ ngon."

 

Cẩu Đản: "Ngon ngon ngon!"

 

____

 

Bên trong khách sạn, Quý Lan miễn cưỡng kết nối wifi bằng chiếc điện thoại cùi bắp này, Cẩu Đản đang rột rột hút cạn chén bún ốc còn thừa lại kia.

 

Mùi hôi tràn ngập cả không khí.

 

Cô vừa dùng tốc độ tay như bay tải hàng loạt các loại ứng dụng trực tuyến xuống điện thoại, vừa phân tâm suy nghĩ.

 

Một khi sự việc của Dương Kiến Quốc nổ ra thì bộ đôi phóng viên kỳ lạ kia chắc chắn sẽ sử dụng nó để thu hút sự chú ý của dư luận, năm nay chuyện ăn thịt người đã không còn là chuyện hiếm lạ gì nữa, nếu vậy thì không bao lâu nữa bọn họ sẽ điều tra các loại tài khoản xã hội của mình.

 

Nhưng mà!

 

Quý Lan của quá khứ căn bản không hề có phương thức liên lạc nào cả, không có QQ, không có WeChat, như thể cô bị cô lập với thế giới rồi vậy.

 

Cho nên cô cần phải tạo ra cơ hội tốt đẹp này ngay lập tức, đăng ký nhiều tài khoản xã hội với các loại app khác nhau. Đợi hồi lâu, thật vất vả cô mới tải xong Weibo, Quý Lan cầm cục gạch nóng hầm hập của mình mở trang đăng ký đầu tiên quen thuộc.

 

"Tên người dùng..."

 

Cô vừa đọc vừa gõ chữ: "Hữu Mộc..."

 

Chim nhỏ bên cạnh lắc lắc cổ, chột dạ trộm nhìn Quý Lan, khi thấy cô không để ý đến mình thì lại cúi đầu tiếp tục ăn.

 

Quý Lan cảm thấy không ổn, suy nghĩ một hồi, lại gõ thêm hai chữ 'Hữu Hữu' bổ sung ở phía trước thành 'Hữu Hữu Hữu Mộc'.

 

Cô thật sự có bóng ma tâm lý đối với cái tên lúc trước kia.

 

Tiếp theo cô nhập tài khoản và mật khẩu quen thuộc để hoàn thành đăng ký rồi làm mới trang chủ.

 

Ngoại trừ những minh tinh thì đứng đầu là một số ít tác giả truyện cười cùng với blogger thú cưng, còn có hai ba beauty blogger linh tinh nữa.

 

Quý Lan chống cằm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Cẩu Đản đang mổ đồ ăn vặt chốc chốc bên cạnh như suy nghĩ điều gì đó.

 

"Đệch... vì sao một ngày mi chỉ có 1500 vậy?"

 

Cô không hiểu hỏi nó, ngành beauty blogger nổi tiếng trên mạng có mức chi tiêu rất lớn, có đôi khi mua đại một bảng đánh mắt tốt chút thôi thì cũng đã phải tiêu hết con số 1500 này rồi. Cô hoàn toàn không thể hiểu được vì sao ngân sách lại ít như vậy.

 

"Ai nói ta chỉ có 1500, ta chỉ cho cô 1500 thôi! Ta có cả..." Nói đến một nửa, Cẩu Đản đột nhiên cảm thấy không đúng thì chưa đã thèm cúi xuống hút thêm ngụm canh, vừa định cất cánh bay đi thì nhấc cánh không được té bịch một cái ngồi xuống tại chỗ, ăn hơi nhiều nên bay không nổi.

 

Quý Lan không hiểu ra làm sao nhìn nó vẫy cánh, trực tiếp giơ tay ra tóm lấy nó đưa đến trước mặt mình.

 

Cẩu Đản: "Cô muốn làm gì?"

 

"Giao tiền không giết, nếu không..."

 

Quý Lan ngoài cười nhưng trong không cười mà nhổ một sợi lông của nó.

 

Cẩu Đản: "..." QAQ

 

Nửa tiếng sau, Quý Lan xuất hiện ở trong một công ty bất động sản nổi tiếng rất có quy mô ở địa phương.

 

"Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Lưu." Giám đốc mặc vest đưa ly nước đá cho Quý Lan: "Xin hỏi quý khách muốn thuê nhà hay là mua nhà?"

 

"Thuê nhà."

 

Quý Lan uống ừng ực hai ngụm nước to, nói thêm yêu cầu của mình: "Hai phòng ngủ một phòng bếp, sạch sẽ một chút. Cái loại chỉ cần xách vali vào là có thể ở ngay ấy, tốt nhất là ở trung tâm thành phố, không được thì ở vị trí nào có tình hình giao thông thuận tiện cũng được."

 

"Cái này..."

 

Giám đốc Lưu đánh giá nữ sinh trước mặt: "Không biết ngân sách của quý khách bao nhiêu ạ?"

 

Cô gái nhỏ trước mặt trang điểm ăn mặc thoạt nhìn không phải là kẻ đặc biệt giàu có gì, loại nhà ở trung tâm thành phố không phải chỉ có mấy đồng tiền lẻ là có thể rớ vào. Lỡ như đây chỉ là một đứa con nhà ai đó chạy đến công ty của mình đùa giỡn, khiến mấy nhân viên ở dưới thời tiết nắng nóng thế này chạy tới chạy lui thì lỗ chết mất.

 

Quý Lan vừa định trả lời thì đột nhiên cô nhớ ra một chuyện.

 

Chết tiệt, cô để quên chai nước khoáng ở khách sạn rồi!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com