Trên đường đi, thu hút không ít những ánh mắt kỳ lạ, cuối cùng Quý Lan cũng không nhịn được nữa: "Tôi nói chứ anh trở về công ty ngồi đi, đi theo tôi đến đây làm gì?"
Dọc trên đường đi, toàn là những phụ huynh của các sinh viên xách theo túi lớn túi nhỏ, cùng với những tình nguyện viên đeo thẻ công tác trước ngực. Những gương mặt tươi tắn, những bước chân nhẹ nhàng, là hơi thở dành cho thanh xuân.
Chỉ có cô và Lý Bân hai người, tân sinh viên cũng không ra tân sinh viên, già cũng không ra già, vô cùng nổi bật... Đặc biệt nhất là dưới tình huống một khứa thì vui vẻ tràn đầy năng lượng, một khứa thì mặt mày âm u không cười nổi.
Bước chân của Quý Lan nặng nề hơn không ít, nhưng Lý Bân thì không hề.
Hắn rất vui vẻ.
Đặc biệt vui vẻ.
Vô cùng vui vẻ.
Cảm giác là trung tâm của sự chú ý, sướng!
Thì ra đại học là như thế này!
Quý Lan không nghe thấy câu trả lời, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lý Bân như đang catwalk ở trên sàn diễn thời trang, tay cầm chiếu trúc với 2 cái xô mạnh mẽ oai phong, đi nhanh như bay.
Cô nổi trận lôi đình: "Tôi mẹ nó đã nói không cần chiếu trúc, anh cầm theo làm gì! Còn có cái xô kia nữa, tôi đã nói là tự mình mua được!"
Đến thành phố N với Lý Bân là do thuận đường.
Lý Bân quấn lấy cô muốn đến trường học là do ép buộc.
Quý Lan không hiểu nổi hắn đang mưu mô điều gì, nhưng trong lòng Lý Bân rất hiểu... Cây rụng tiền của nhà hắn, cần phải canh giữ cho thật chắc. Đã nói là hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không, cứ thăm dò thử xem Quý Lan ở đâu, sau này có chuyện gì cứ vác mặt chạy đến cửa là được, an toàn hơn!
Hơn nữa từ nhỏ hắn đac có da mặt dày lại tự tin mình đẹp trai, một đường rêu rao sợ người khác không nhìn thấy mối quan hệ giữa hắn và Quý Lan.
Hai người cứ như vậy cả đường gà bay chó sủa đi thẳng đến trung tâm hướng dẫn ở giữa trường.
___
Dương Tư Toàn là sinh viên năm hai của chuyên ngành máy tính của trường đại học A, ngày đầu tiên báo danh của tân sinh viên, nên cô ấy chịu trách nhiệm đứng ở quầy trung tâm thông tin ở giữa trường để chào đón tân sinh viên.
Thủ tục của tân sinh viên khá phức tạp, bọn họ vừa mới đến, cũng không quen gì với trường học, cho nên cần phải có một chỗ hướng dẫn, giống như NPC trong game vậy.
Trường học có tổng cộng hơn 20 khoa, mỗi khoa đều cử một số trưởng nhóm năm hai đến phụ trách bày quầy hướng dẫn, cái loại mà nổi bật mà bắt mắt để người ta liếc mắt một cái là nhìn thấy ấy, để cho tân sinh viên đi vượt qua mấy chướng ngại vật đến để xem hướng dẫn.
Cô ấy ngồi đó suốt cả một buổi sáng, chán nản nhưng tràn đầy mong chờ, cuối cùng vào khoảnh khắc này, không hổ là sinh viên của ngành IT, ai nấy cũng đều đúng giờ.
Ở quầy bên kia, suốt buổi sáng người ta chào đón không biết bao nhiêu em trai em gái tươi mới đầy thanh xuân kia.
Cũng là hướng dẫn sinh viên, mà quầy bên cạnh bận sml, mà mối làm ăn bên cô ấy lại vô cùng ảm đạm. Không biết còn tưởng rằng khoa IT của bọn họ năm nay căn bản không có tân sinh viên ấy chứ.
Hai bên cùng hâm mộ lẫn nhau, Dương Tư Toàn hâm mộ người ta tiếp đón đàn em nhiệt tình như lửa, người ta lại hâm mộ Dương Tư Toàn rảnh rỗi.
Đang ở trong phúc mà không biết hưởng.
Dương Tư Toàn nghĩ thầm, thông báo cần phải đến trước hai giờ chiều, đám tân sinh viên này chắc chắn sẽ không đến sớm hơn một phút nào đâu.
Họ có tinh thần đúng giờ mới vào lớp y hệt như đàn anh đàn chị của mình vậy.
Thở dài.
Đúng là thiên đạo luân hồi, không tin ngẩng đầu lên mà xem, trời xanh đã bỏ qua ai bao giờ!
Ngay khi Dương Tư Toàn chờ đến mức nghi ngờ cuộc sống, từ đằng xa đột nhiên có hai người đến!
Đi đầu là cô gái nhỏ kéo vali màu đen, mặc áo phông trắng quần đùi và dép lào, trông vô cùng bá đạo và ngầu lòi!
Phía sau đi theo một tên đàn ông... ách... đeo kính râm, mặc áo phông đen cùng với đôi chân dài, y hệt như vệ sĩ.
Vẻ mặt hắn vô cảm, lộ ra hơi thở người sống chớ đến gần... chỉ cần xem nhẹ đi những thứ hắn cầm trong tay là được.
Hai khí chất khác biệt thế này, nhìn là biết bọn họ sẽ đến khoa của cô ấy!
Nở nụ cười vui vẻ đi tới chào đón, còn chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy cô gái nhỏ mắng: "Anh cmn anh mà còn bám lấy tôi nữa là tôi báo cảnh sát đấy!"
Dương Tư Toàn: "..." Em gái tân sinh viên này hung dữ quá!
"Đàn em, đây là..."
Sau khi xác nhận đối phương thật sự là tân sinh viên của khoa IT, Dương Tư Toàn đưa người đến quầy hướng dẫn, khi nhìn đến người đàn ông phía sau thì tò mò hỏi.
"Tôi là anh họ của con bé! Hắc hắc!"
Quý Lan trợn trắng mắt, rồi nhìn Lý Bân tự thân quen đi tới bên cạnh cô gái hướng dẫn trước mặt, nhiệt tình chào hỏi.
Tại sao cô lại cảm thấy Lý Bân đến đây để tán gái nhỉ?
Tòa nhà ký túc xá mà đại học A sắp xếp cho tân sinh viên của khoa khoa học và công nghệ thông tin nằm ở tòa nhà số 10.
Quầy hướng dẫn nằm rất gần đó, Dương Tư Toàn nhận lấy thư thông báo nhập của Quý Lan xong, thêm một số biên lai rồi cho cô chìa khóa ký túc xá, cùng với vài tờ biên lai thanh toán.
Quý Lan nhận lấy rồi cảm ơn, trực tiếp đi về ký túc xa.
Tòa 10, S323.
Phòng thứ 23 ở phía Nam tầng 3.
Dẫn theo Lý Bân chen vào đám người đi vào phòng mình, Quý Lan phát hiện đây là ký túc xá dành cho nhiều khoa khác nhau.
Ba cô gái cùng ở chung ký túc xá đã đến từ sớm, phụ huynh đang dọn dẹp đồ cho họ cũng đang lải nhải.
Chốc chốc lại bảo con gái của chúng ta phải chung sống hòa thuận, chốc chốc lại bảo phụ huynh cũng cần quan tâm đ ến nhau, sau này liên lạc nhiều chút.
Tóm lại, rất nhộn nhịp.
Quý Lan và Lý Bân như hai loài sinh vật lạ.
Lý Bân cũng không nói nhiều, đặt đồ trong tay xuống bắt đầu thành thạo dọn dẹp ký túc xá cho cô.
Đầu tiên, đổ đầy nước vào hai xô nhựa, sau đó cho hai miếng giẻ lau vào, nhúng nước, một miếng lấy lau bàn và tủ, một miếng lau ván giường. Lau một lần còn chưa đủ, Lý đại tổng tài còn lấy xà phòng giặt giẻ lau rồi tiếp tục lau nhà vô cùng vui vẻ.
Hai xô nước trong trong đục đục đổi đi đổi lại nhiều lần, cuối cùng cũng sạch sẽ.
Sau đó, trải tấm chiếu trúc và dựng màn một cách lưu loát liền mạch, việc đặt hành lý và xếp quần áo cũng như nước chảy thành sông.
Toàn bộ quá trình không đến 20 phút, chỗ của cô cũng đã gần như sạch sẽ rồi.
Quý Lan nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Lý Bân đắc ý dào dạt: "Ngơ cái gì, anh trai đã từng luyện tập đấy!"
Hắn thật đúng là không nói khoác, khi còn nhỏ hắn đã từng đến trường quân đội huấn luyện được một khoảng thời gian. Những tiêu chuẩn cao, yêu cầu nghiêm ngặt ở đó đã mài giũa hắn có khả năng tự chăm sóc cao siêu.
Cho nên tuy rằng nhìn cái gì cũng không biết, nhưng trên thực tế hắn cũng không phải là bao cỏ.
Lần này đi cùng Quý Lan đến nhập học, một mặt là vì muốn thăm dò ký túc xá của cô, mặt khác là cảm thấy chỉ có một mình cô gái nhỏ đến trường học thì quá lạnh lẽo, quá cô đơn, quá đáng thương... Hắn là một tổng tài biết chăm sóc cho nhân viên, không nỡ nhìn.
Dọn dẹp trong hết mọi thứ, Lý Bân nhìn thời gian, câu giờ lâu vậy rồi cũng nên rời đi.
Quý Lan cũng không có chủ đề gì để nói với mấy bậc phụ huynh bên kia, sau khi đặt đồ xuống xong rồi tiễn Lý Bân ra cửa một đoạn đường.
Sau khi về lại ký túc xá rồi cô chỉ cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Ba cô gái ngồi vây quanh một cái bàn ở gần cửa, ríu rít bàn tán gì đó.
Vào lúc cô mở cửa ra, ngay lập tức an tĩnh lại.
Quý Lan cũng đã hiểu sơ sơ đại khái tình huống là như thế nào rồi, vẻ mặt cạn lời ngồi xuống chỗ của mình, sắp xếp quần áo và bàn ghế.
Cuối cùng, hồi lâu sau.
Một cô gái lên tiếng: "Cậu là Quý Lan sao?"
Cô quay đầu lại mỉm cười: "Ừm."
Quý Lan đã nghĩ tới từ lâu, bản thân sẽ bị nhận ra, nhưng mà không hề ngờ đến khoảnh khắc đó lại đến sớm như vậy.
Tính đố kỵ và ghen ghét giữa các cô gái khiến cô cảm thấy bản thân có khả năng là bị xa lánh ngay ngày nhập học đầu tiên rồi. Dù sao thì phía trước... cô đã quá để tâm vào chuyện vụn vặt, tự mình đẩy mình vào trong hoàn cảnh xấu hổ, lấy một cái thanh danh không tốt đẹp lắm xuất hiện ở trong tầm mắt công chúng.
Hơn nữa những tài năng bộc lộ phía sau... đây cũng không phải là trường nghệ thuật chuyên đào tạo ra các ngôi sao, nên việc làm vậy cũng không được ổn.
Nhưng điều không ngờ lại là, ba cô gái nghe thấy mình thừa nhận xong, thế nhưng lại kích động xông tới.
Sau đó, thình lình xảy ra sự nhiệt tình khiến cô không còn lời nào để nói:
"Đù má! Người thật vậy mà còn đẹp hơn cả ảnh chụp nữa! Để tôi sờ miếng!"
"Chị gái nhỏ ơi, tôi có nhắn tin cho cậu á, cậu có nhớ tôi không? ID Weibo của tôi là xxx!"
"Cmn, rõ ràng cậu đã nói ngày 1 tháng 8 sẽ đăng clip hướng dẫn đánh mắt mà! Clip hướng dẫn đâu!"
Quý Lan: "..." Sợ hãi - ing.
Sau đó là một cuộc trò chuyện ngượng ngùng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Ký túc xá của đại học thường được chia ở đầu nam và đầu bắc. Họ ở chung một phòng ký túc xá dành cho bốn người, bởi vậy căn phòng được chia thành phân nữa. Hai giường ở phía nam và hai giường ở phía bắc.
Ngoại trừ Quý Lan, thì có một cô gái khác học khoa kiến trúc tên Bào Nhất Phương cũng ở Giang Tô, chẳng qua là ở thành phố Y kế bên.
Còn lại hai người là cô gái ở vùng Mông Cổ, đều họ Vương, cũng học khoa IT, một người tên Vương Đan, một người tên Vương Tinh Tinh. Hai người trông thì có vẻ như tính cách khá là vô tư, rất dễ mến.
Bốn người ngồi ở trên bàn cẩn thận nghiên cứu thời khóa biểu sau khi khai giảng.
Ngày 8 tháng 9 khai giảng, chính thức đi học, không có huấn luyện quân sự.
Quý Lan biết đây là do trường học sắp xếp.
Trước kia, huấn luyện quân sự thường được tổ chức vào học kỳ đầu tiên của năm học, dưới ánh nắng như thiêu đốt và đất cát nóng như lò thiêu, với lý do mỹ miều là để rèn luyện tăng cường ý chí của sinh viên. Sau đó, dần dần, có một số trường học cũng xem xét đến tính không thực hiện của biện pháp này... ở rất nhiều nơi, thời tiết vào tháng 9 thật sự quá nóng. Học sinh từng nhóm bị say nắng, phòng y tế không đủ dùng.
Sau đó kỳ huấn luyện quân sự được chuyển sang học kỳ thứ hai của năm học.
Nhưng Quý Lan cảm thấy... còn không bằng huấn luyện quân sự luôn bây giờ xong cho rồi đi.
Dù sao thì khi còn năm nhất ai cũng như ai, ai cũng không quen biết ai, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì thì sau này cũng dễ bề quên đi. Này mẹ nó sang học kỳ thứ hai thì mọi người gần như đã quen biết nhau hết rồi còn đâu, đột nhiên bị kéo ra ngoài huấn luyện quân sự với nhau.
Huấn luyện xem ai xấu hổ hơn ai chắc!
Hôm nay, Quý Lan đi ngủ sớm.
Bỏi vì nhiệm vụ ngày mai còn việc phải làm.
Chiếc laptop cô đem tới không thích hợp cho việc học chuyên ngành IT lắm.
Làm một sinh viên chuyên ngành máy tính, tuy rằng trường học không nói gì, nhưng với kinh nghiệm từ kiếp trước của cô, cô phải trang bị cho mình một bộ visual đầy đủ, cũng như một phần mềm như SQL seẻver trên Eclipse linh tinh này nọ. Nếu như trường còn định khai phá các chương trình học linh tinh nào đó thì android càng ắt không thể thiếu được.
Tất cả mọi thứ đó thì cần phải đổi máy tính khác, chỉ riêng bộ nhớ thôi cũng đã chiểm ất nhiều dung lượng rồi.
Ngân sách của Quý Lan chỉ có 5000, có thể dễ dàng mua trên mạng, nhưng mà cô vẫn chưa dám mua món đồ đắc tiền trên mạng lắm, cho nên đi trực tiếp đến cửa hàng chọn một cái để lựa chọn kỹ hơn cũng dễ dàng so sánh... dù sao thì cũng phải ở trong ký túc xá bốn năm trời, thật ra nếu chọn một máy tính bàn thì cũng không tồi.
Nhưng mà ngày hôm sau, khi bốn người cùng ký túc xá bước vào trung tâm mua máy tính thì Vương Đan sau lưng đột nhiên hét to: "Trần Vũ!"
Quý Lan: "..."
Nhiều lúc cô rất khâm phục nhãn lực mê muội của fan hâm mộ này ghê.
Này mẹ nó chỉ nhìn vào cái ót, cũng có thể nhận ra vị đại lão kia chính là Trần Vũ, đúng là làm khó bọn họ.