Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 5:



Editor: Nại Nại

 

Quý Lan ngậm cây kem từ từ đi trên vỉa hè, cô đột nhiên nhớ không ra mùa hè trong thời thơ ấu của bản thân có hình dáng như thế nào.

 

Hình như là chiếc quạt xưa cũ kỹ kẽo cà kẽo kẹt quay vòng, là những bộ phim hoạt hình được chiếu trên TV chập chờn đứt quãng, mà hình như là khi cố gắng tóm lấy cái đuôi của một con cún có bộ lông màu đen thô ráp đuổi theo từng bước nó chạy, hay là trộm cắn một miếng dưa hấu bị cất đi chỗ nào đó, vừa ngọt ngào, vừa dính dính, vô cùng hoài niệm.

 

Tóm lại, đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi.

 

Ánh mặt trời chói chang, tiếng ve sầu kêu inh ỏi, nhưng cô lại không hiểu sao có chút hoảng loạn, không phải vì ông dượng thối nát kia, mà bởi vì tương lai của cô.

 

Năm đó, tuy rằng livestreams nửa chết nửa sống, nhưng ngành công nghiệp streamer và cả blogger nổi tiếng trên mạng vẫn có dấu hiệu trỗi dậy. Với tư cách là nền tảng chính, Weibo đã dần dần sinh ra mấy công ty marketing, bọn họ cũng đã cảm nhận được cơ hội kinh doanh trong đó nên đang âm thầm đào tạo nhân lực của mình.

 

Kiếp trước cô vô tình nắm bắt được cơ hội gây ra tiếng vang, tạo ra được chút danh tiếng như giọt nước giữa biển khơi, ký hợp đồng với một công ty marketing nhỏ. Bởi vì đắc tội với ông chủ nào đó, nên thỉnh thoảng cô chỉ có thể nhận một vài quảng cáo. Ở kiếp này, làm sao để trở nên nổi tiếng, làm sao để phá vỡ thế cục của Weibo và bọn marketing kia rồi tự mình cắm một chân vào, đó là vấn đề.

 

Vốn dĩ cô định trông chờ vào cái hệ thống 233 kia, nhưng mà bây giờ cô không còn hy vọng gì vào con chim ăn no chờ chết kia nữa, hy vọng xa vời, tiền đồ thật mong manh!

 

Thở dài một hơi, bất tri bất giác trước khi kịp nhận ra Quý Lan đã bước đến trước cửa hàng mỹ phẩm Sephora quen thuộc. Cô mặc kệ trên người chỉ còn lại 50 tệ, cô nhanh chân vào cửa hàng.

 

Sephora vẫn giống hệt như ba năm sau, với hàng loạt mỹ phẩm rực rỡ muôn màu muôn vẻ, nhóm BA* sang chảnh trong cửa hàng.

 

(*BA: viết tắt của Beauty Advisor, BA là công việc tư vấn cho khách hàng các vấn đề liên quan đến chăm sóc da và trang điểm song song với việc bán mỹ phẩm, chủ yếu làm việc trong các trung tâm thương mại và cửa hàng mỹ phẩm. Không chỉ am hiểu về sản phẩm, một BA còn phải có kỹ năng trang điểm tốt và đóng vai trò là chuyên gia đưa ra những đề xuất phù hợp với tình trạng da và mối quan tâm của từng khách hàng.)

 

Hôm nay cô vẫn mặc quần jeans áo T-shirt cùng với dép lào, khuôn mặt không hề trang điểm. Vừa mới vào cửa, mấy người BA hơi di chuyển, nhưng sau khi họ thấy khuôn mặt của cô thì bọn họ dừng lại tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt dựa vào kệ để hàng.

 

Quý Lan nhún vai, ở một hơi bán mỹ phẩm như thế này, nhóm BA đều là nhìn người để phục vụ, bản thân để mặt mộc hiển nhiên không phải là mục tiêu khách hàng của bọn họ, điều đó cũng không có gì đáng trách. Không sao, dù sao bản thân cũng thích yên tĩnh hơn.

 

Xoay quanh một kệ để hàng, cô nhìn thấy một cô gái mặc váy đỏ đang ngồi trên ghế trước mặt, nhắm mắt lại cho BA makeup cho.

 

"Thưa cô, có thể cho tôi thử trang điểm giúp được không?"

 

Quý Lan tiến lên trước một bước, vô cùng lễ phép mở miệng.

 

Thật ra cô cũng không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng một là Quý Lan thật sự rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cộng thêm một ngày không đụng đến đồ trang điểm cho nên có chút ngứa tay, còn mặt khác là tay nghề của BA này thật sự quá thảm không nỡ nhìn.

 

"Hả..."

 

Cô gái vốn dĩ có chút do dự, nghi hoặc đánh giá Quý Lan, cuối cùng khi nhìn thấy phấn phủ đầy mặt vừa dày vừa nặng khô nứt trong gương của mình, quả quyết gật đầu.

 

"Làn da của cô rất mỏng, vùng chữ T khá nhiều dầu, hai má cũng hơi khô, không thích hợp trang điểm bằng cọ đâu."

 

Làm lại nghề cũ, vô cùng quen thuộc như ngựa quen đường cũ. Quý Lan không nói hai lời, cầm lấy nước tẩy trang của Bioderma lên, thấm ướt lên miếng bông rồi nhẹ nhàng lau đi lớp trang điểm trên mặt cô ấy.

 

Cô gái cảm thấy có chút đạo lý, làn da cô ấy đúng là rất mỏng, nhiều khi thậm chí còn sẽ nổi lên tơ máu nữa.

 

Cô gái BA bên cạnh đen mặt, sắc mặt âm trầm nhìn cô gái nhỏ không biết nhảy ra từ đâu đây.

 

"Lỗ chân lông ở cánh mũi của cô hơi to nên tôi chỉ có thể che đậy bằng kem lót có chứa silicone, loại của Armanx này tương đối thích hợp, nhưng cô phải nhớ tẩy trang sạch sẽ mỗi tối trước khi ngủ, nếu không sẽ dễ làm tắc nghẽn lỗ chân lông, hình thành vòng tuần hoàn ác tính thì không tốt cho da đâu."

 

Quý Lan vắt ra hai giọt chất lỏng trong suốt cỡ hạt đậu nành rồi chậm rãi thoa lên cánh mũi của cô ấy, vừa thoa vừa thản nhiên bổ sung: "Chỉ cần ấn theo chuyển động thành vòng tròn như thế này là được."

 

"Ừm." Cô gái lên tiếng, dùng sức chớp mắt để thể hiện bản thân đặc biệt tán thành ý kiến của cô.

 

Mặt của BA bên cạnh càng đen hơn, bởi vì cô ta không thể lấy được tiền boa gì trong mấy thứ mỹ phẩm trang điểm mà Quý Lan giới thiệu.

 

"Bây giờ là đến lúc đánh nền, cô không thích hợp với cọ, m út trang điểm dạng trứng thế này kết hợp với lớp nền nhẹ hơn rất thích hợp vào mùa hè, cũng sẽ không gây ra mụn trứng cá."

 

Quý Lan cắn môi, suy nghĩ một chút rồi chọn một lọ kem nền của Whoo: "Nhớ chọn màu kem nền phù hợp với màu da của mình nhé, nếu không da mặt với da cổ không giống nhau sẽ xấu hổ lắm."

 

Cô tiếp tục động tác trong tay: "Vừa rồi cô chọn màu cho da mặt đúng rồi nhưng hệ thống màu sắc thì không đúng."

 

Miếng m út trang điểm mát lạnh chạm lên mặt, vừa mới cảm thấy có chút thoải mái, cô gái hoang mang hỏi lại: "Hả?"

 

Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy mấy chữ hệ thống màu sắc này.

 

"Hầu như người châu Á đều có tông màu ấm, thích hợp với loại màu hơi vàng, chai tông lạnh vừa rồi cô chọn phù hợp với làn da của người Âu Mỹ hơn."

 

Quý Lan cũng không hề thiếu kiên nhẫn, vừa trả lời vừa dùng đầu nhọn của m út trang điểm cẩn thận trang điểm lên khóe mắt cho cô ấy: "Chai mà vừa rồi BA chọn, nếu bôi lên mặt cô thì sau khi dùng có thể sẽ rất trắng, nhưng sau khi ra cửa không đến nửa tiếng là sẽ biến thành màu xám."

 

Cô gái: "..." Cô gái nhỏ này lợi hại thật nha!!!

 

Cuối cùng BA không nhịn được nữa: "Tôi nói chứ, cô coi đây là nhà của mình hả? Đến đây không mua đồ thì thôi còn ở đây khoa tay múa chân, bọn tôi đều là người đã được đào tạo chuyên nghiệp đấy được không?"

 

Quý Lan hơi hơi mỉm cười, bỏ đồ trong tay xuống: "Vậy mời cô đến, vừa lúc tôi còn có chuyện nên đi trước."

 

"Đừng đừng đừng, em cứ tiếp tục đi!"

 

Cô gái vội vàng ngăn cản, nói với BA: "Lát nữa tôi mua hết là được rồi."

 

BA đen mặt không nói chuyện nữa, có hơi nghiến răng nghiến lợi.

 

"Về phần lông mày, loại dày đen cũng không thích hợp với cô lắm."

 

Quý Lan chọn cây bút kẻ mày của Shux: "Hơi cong một chút sẽ ổn hơn, màu nâu sẽ làm khuôn mặt cô càng mềm mại hơn."

 

Nói xong, động tác trong tay của cô không hề dừng lại, tay trái nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô ấy lên một chút, tay phải cầm bút chì kẻ lông mày vẽ từng nét một, chỉ một lát sau một đôi lông mày cong cong như cành lá liễu được hình thành.

 

"Son môi..."

 

Quý Lan suy nghĩ, rồi chọn một màu đỏ cam: "Cái này là được, thích hợp vói làn da vàng cũng thích hợp với việc đi dạo phố hằng ngày."

 

"Được rồi."

 

Quý Lan vô cùng hài lòng nhìn tác phẩm của mình, đưa gương cho cô gái.

 

Nhận lấy gương, đồng tử của cô gái chợt co lại khi nhìn thấy bản thân trong gương, Trong gương, làn da của cô ấy trông như một quả trứng gà được bóc vỏ, đỉnh nóc kịch trần. Lông mày cong cong tinh tế, tuy rằng không phải là kiểu thịnh hành thời nay nhưng lại vô cùng thích hợp với khuôn mặt của cô ấy. Tổng thể kết hợp với đôi môi phấn nộn đỏ cam, trông cô ấy như càng trẻ hơn vài tuổi vậy!

 

Dù sao thì cô ấy cũng là người mẫu, việc trang điểm tinh xảo và luôn thay đổi bản thân đối với bản thân cô ấy mà nói vô cùng quan trọng, mặc dù cô bé này chỉ trang điểm cơ bản sơ sơ cho cô ấy một cách vội vàng nhưng kỹ thuật của cô bé tuyệt đối là chuyên nghiệp nhất, đỉnh của chóp nhất. Thật hiếm có sản phẩm tầm trung đến cao cấp nào có thể tạo ra hiệu quả như vậy, đúng là hiếm thấy!

 

"Tất cả những thứ này, lấy đồ mới hết cho tôi đi."
Cô gái quay sang nói với BA còn đang trợn mắt há hốc mồm kia, sau đó quay đầu lại hỏi Quý Lan: "À... cái kia... Xin hỏi em có đồng ý làm chuyên viên trang điểm cho chị không?"

 

Cảm thấy có hơi đường đột, cô ấy lại tự giới thiệu bản thân: "Chị tên là Phương Hạ, hiện giờ vẫn là một người mẫu không quá nổi tiếng."

 

"Nhưng mà về chuyện tiền lương chị tuyệt đối sẽ không bạc đãi em!"

 

Nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ trước mặt có hơi do dự, cô ấy vội vàng bổ sung thêm: "Hơn nữa thời gian làm việc rất thoải mái nhẹ nhàng, em có muốn để lại thông tin liên lạc trước rồi suy nghĩ chút không?"

 

Quý Lan: Thì ra thuận tay makeup cho một người còn có thể nhặt được một người mẫu? Lợi hại!

 

Cẩn thận lục lại trong ký ức một chút, nếu cô nhớ không lầm thì trong ấn tượng của Quý Lan, Phương Hạ này mới ban đầu xuất thân từ người mẫu, không flop không nổi. Vào tháng bảy của năm xx cô ấy tham gia vào một bộ phim truyền kỳ ma quái vào vai một nữ quỷ ác độc, sau khi được khán giả biết đến, bởi vì kỹ năng diễn xuất của cô ấy tốt đến mức bị bôi đen rồi bị mắng bảo cô ấy cút khỏi showbiz.

 

Ngay khi mọi người tưởng rằng sự nghiệp diễn xuất của cô ấy đã đến thời điểm kết thúc thì nửa năm sau, Phương Hạ lại lột xác thành công rồi giành được nhiều giải thưởng.

 

Nhân vật độc ác đó cũng trở thành điểm sáng rực rỡ trong sự nghiệp diễn xuất của cô ấy.

 

"Để em suy nghĩ một chút nữa nha..."

 

Một lát sau, cô cố gắng ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà dạo này em bận thi đại học nên chưa có thời gian đăng ký sim điện thoại di động."

 

Phương Hạ bị sốc, học sinh trung học bây giờ lợi hại vậy sao?

 

Trở về sa thải chuyên viên trang điểm hiện tại của mình mới được!

 

"Không sao, không sao!"

 

Phương Hạ nhanh chóng lên tiếng, lấy danh thiếp từ trong túi ra rồi viết lên đó một dãy số: "Số điện thoại này là số điện thoại cá nhân của chị, em có thể gọi số này!"

 

"Vâng ạ."

 

Quý Lan mím môi nhận lấy hơi hếch cằm về phía quầy thu ngân: "BA đang hối chị kìa, em đi trước nha."

 

Phương Hạ kích động đứng lên nói: "Nhất định phải gọi điện cho chị nha!!!"

 

"Vâng ạ."

 

Đột nhiên Quý Lan cảm thấy có chút vui mừng, bước đầu tiên trong con đường làm blogger của mình hình như sắp thành công rồi.

 

Cô nhìn đồng hồ, thấy cũng đã hai giờ chiều rồi, có lẽ có thể vào phòng thi được rồi.

 

Sau khi ra cửa, cô vẫy tay gọi taxi rồi báo địa chỉ trường thi, tài xế vừa nghe là học sinh thi đại học thì nhanh chóng nhấn chân ga chạy nhanh về phía địa điểm thi.

 

___

 

Nửa tiếng sau, Quý Lan thanh toán tiền xe, ngơ ngác xuống xe, nhìn đám học sinh rộn ràng nhốn nháo trước mặt, đang định thở dài cảm khái thì một chiếc microphone lại chọc vào mũi của cô.

 

Vừa cúi đầu xuống lại nhìn thấy người đàn ông thấp lùn luộm thuộm cùng với một anh thanh niên cao gầy.

 

Quý Lan: "..." Đúng là oan gia ngõ hẹp.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com