Con chim đó đột nhiên xuất hiện, cũng đột nhiên biến mất.
Đàm Hoan bưng dưa hấu lui về sau hai bước ngồi xuống trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Mấy ngày hôm trước, Đàm Đại Nghiệp... cũng chính là bố của cô ta, lúc về đột nhiên xách theo con chim, nói là vì chúc mừng cô ta đã thi đại học xong nên mua cho cô ta. Con gái mà, ai mà có thể kháng cự lại được động vật nhỏ có lông xù xù chứ. Đương nhiên cô ta cũng không phải ngoại lệ, cho nên vui vẻ nhận lấy chim nhỏ đem vô phòng chơi.
Sau đó, sau bữa cơm tối khi cô ta về phòng thì con chim đã biến mất.
Ngay cả một sợi lông cũng không còn.
Cô ta hỏi bố mẹ, bọn họ nói không nhìn thấy.
Đàm Đại Nghiệp cũng thành thật nói ra sự thật, thật ra là do ông ta thuận tay nhặt được con chim đó ở ngoài cửa. Trông giống như thú cưng bị lạc của nhà nào đó, chắc là bay về nhà của mình rồi.
Sau nữa, cô ta cũng không nghĩ gì nhiều thêm, cũng chẳng buồn bã.
Nhưng mà hình như cũng cùng vào ngày hôm đó, không còn thấy thẻ cào mật khẩu nữa.
Ngay hiện tại, cô ta liên tục nhớ lại tất cả những chi tết ngày hôm đó, càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Nhất định là con chim chết tiệt kia làm mất. Tha vào thùng rác, hay là cắn xé hoặc là làm gì đó rồi.
Một luồng nhiệt từ lòng bàn chân xông thẳng lên trán, Đàm Hoan lê dép ra khỏi phòng.
Lý Tiểu Lan đang ngồi trên sô pha xem TV.
Bụng mềm được gấp thành hai tầng ngay eo và bụng, chiếc áo nỉ đỏ tươi làm nổi bật lên vóc dáng mập mạp của bà ta, thấm đẩm mồ hôi. Hai chân gác lên thanh chắn ở giữa ghế, chăm chú theo dõi bộ phim truyền hình gia đình trên màn hình trước mặt.
... Cô gái trong đó đang khóc như hoa lê đái vũ: "Anh đi đi! A Lôi, em không muốn trở thành gánh nặng của anh! Em biết, Lục Lâm cô ấy... cái gì cô ấy cũng tốt..."
... Chàng trai ôm lấy cô gái vào trong lòng mình bằng một tay: "Không, cả cuộc đời Trần Lôi anh đây chỉ yêu duy nhất một mình em!"
... Sau đó, hai người ôm hôn nồng nhiệt.
Đang thích thú theo dõi bộ phim, bất chợt có ai đó vỗ vai bà ta một cái thật mạnh.
"Con không tìm thấy thẻ cào mật khẩu đâu nữa." Đàm Hoan đen mặt nói.
"Ơ, sao lại thế?" Còn chưa kịp nói gì, Lý Tiểu Lan lập tức đứng lên, lúc trước khi phát phiếu báo danh thi đại học, Đàm Hoan đã từng nhấn mạnh tầm quan trọng của tấm thẻ đó... hình như là nếu mất thì không thể điền hồ sơ nguyện vọng được.
"Không phải bảo con cất cho kỹ rồi sao, thứ quan trọng như vậy sao lại làm mất chứ?"
"Đàm Hoan, con làm sao thế hả? Suốt ngày vứt lung tung!"
"Đàm Đại Nghiệp đâu rồi?" Đàm Hoan không kiên nhẫn gọi thẳng họ tên của bố cô ta: "Tất cả là do ông ta đem con chim đó về!"
Rồi cô ta nói những gì mình đã chuẩn bị trước, một nửa là học thuộc lòng những câu thoại, còn một nửa là bày tỏ cảm xúc thật của cô ta: "Con đã giữ cẩn thận thẻ cào mật khẩu trên bàn rồi, khi con điền vào mẫu đơn đợt đầu tiên con đã kiểm tra rồi, không có bị mất."
"Sau đó, vào hôm tối bố về ấy, trước khi con ra khỏi phòng còn nhìn thấy tấm thẻ đó mà! Sau đó chỉ mới thoáng chốc đã không thấy nữa rồi! Không phải con chim kia làm thì còn ai làm nữa? Mẹ đừng có quên, hồi xưa khi con còn nhỏ nhà mình có nuôi con mèo, nó cũng đã cắn mất hai tờ một trăm nhân dân tệ khi mẹ không chú ý đó sao!"
"Thẻ với giấy có khác gì nhau đâu chứ! Nếu không phải chim, chẳng lẽ lúc mẹ dọn dẹp bàn học thuận tay ném đi rồi!"
"Sao có thể, đồ của con mẹ chưa bao giờ chạm vào cả!" Lý Tiểu Lan phủ nhận: "Chờ Đàm Đại Nghiệp về rồi hỏi ông ấy một chút."
Đàm Hoan gật gật đầu, không nói chuyện nữa.
Đúng là mẹ mẹ con con, y hệt nhau.
Đàm Đại Nghiệp.
Đàm Đại Nghiệp.
Có những lúc hai mẹ con không hẹn mà cùng gọi thẳng họ tên của bố và chồng của mình... Đàm Đại Nghiệp.
Ví dụ như, lúc muốn hưng sư vấn tội như bây giờ.
Đàm Đại Nghiệp vừa mới đi làm về nhà đã cảm giác được bầu không khí trong nhà không đúng.
"Sao thế?" Ông ta cởi giày ra bước vào cửa.
Tiện đường đẩy cánh cửa nhỏ ra, bà lão không có ở trong phòng, ông ta nhìn về phía Lý Tiểu Lan: "Mẹ tôi đâu? Đi mua đồ ăn rồi hả?"
Đột nhiên ông ta cảm thấy bầu không khí trên trong nhà có hơi là lạ.
Ông ta hỏi: "Sao vậy?"
Lúc trước vào giờ này Lý Tiểu Lan sẽ bận rộn ở trong bếp, khi ông ta về nhà Đàm Hoan cũng sẽ chạy ra khỏi phòng đón ông ta, dùng giọng địa phương đón ông ta: "Bố zìa rồi!"
Nhưng mà hôm nay hai mẹ con lại ngồi trong phòng khách.
Không bật đèn, không bật TV, cứ ngồi đó thôi.
Rất nghiêm túc.
Ông ta cau mày đặt cặp xuống, cẩn thận bước chân đi qua.
Lại hỏi: "Ngồi ở đây làm gì, đi dọn cơm đi!"
"Bố." Lý Tiểu Lan và Đàm Hoan liếc nhìn nhau, Đàm Hoan lên tiếng trước: "Con chim kia là do bố nhặt được thật sao?"
Ông ta không hiểu mô tê gì: "Đúng vậy."
Đàm Hoan: "Vậy tại sao mất tiêu rồi?"
Đàm Đại Nghiệp cảm thấy buồn cười: "Cánh mọc ở trên người nó, mà chim thì hoang dã, bay đi cũng là chuyện bình thường thôi. Tối nay hai mẹ con làm sao thế, thích chim thì hôm nào bố lại mua cho hai mẹ con một con khác là được rồi mà."
Đàm Hoan xụ mặt: "Bố, thẻ cào mật khẩu của con mất rồi."
Đàm Hoan không bao giờ thích nói chuyện với ông ta về những chuyện ở trường. Địa vị ở trong nhà của ông ta giống như là 'kiếm tiền' hơn là một 'người bố'.
Đã là vợ chồng già rồi, chỉ là sống chung dưỡng già mà thôi, cùng nhau nuôi dưỡng con gái, sau này dựa vào con gái để dưỡng già.
Cho nên ông ta căn bản không biết cái gì là thẻ cào mật khẩu.
Chỉ biết cấp 3 có thi đại học, sau khi thi đại học xong sẽ có kết quả, có kết quả rồi điền hồ sơ nguyện vọng, chỉ có thế mà thôi.
"Là thứ phải dùng để điền vào mẫu đơn đăng ký nguyện vọng ấy." Đàm Hoan không kiên nhẫn giải thích một lần, lại nói: "Tất cả là tại bố đem con chim về đấy, chắc chắn là nó vô tình mang đi mất!"
"Tự mình làm mất đừng có đổ thừa cho con chim!" Đàm Đại Nghiệp xem như đã hiểu, Đàm Hoan mất thẻ, nghi ngờ là con chim kia làm.
Hoang đường!
"Cũng không phải là chuyện lớn gì, đi làm lại cái mới đi." Ông ta là một người khá ngăn nắp, đương nhiên là biết rõ mọi ngóc ngách của việc này. Một tấm thẻ mà thôi, làm mất rồi cũng không nhất thiết là những học sinh có điểm đạt yêu cầu sẽ không thể nộp đơn đúng không?
Chẳng qua là giờ nó đã mất rồi, nếu nhanh chóng làm lại cái mới thì cần phải trả cho con quỷ hám tiền kia rất nhiều tiền thôi.
Cuối cùng Đàm Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không có chuyện gì là được.
Lý Tiểu Lan nhìn mọi chuyện xảy ra, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng dựa vào trình độ của bà ta thì không phát hiện ra được gì.
Vì thế bà ta đứng dậy đi hâm nóng đồ ăn, mang vài dĩa đồ ăn thừa từ tối qua tiếp tục ăn.
"Mẹ, con đã thi đại học xong rồi, không thể làm đồ ăn ngon hơn chút được sao?" Đàm Hoan nhăn khuôn mặt nhỏ, rất bất mãn.
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!" Lý Tiểu Lan khôi phục lại dáng vẻ đanh đá ngày thường: "Thi tệ thành vậy còn tối ngày nghĩ ăn!"
Đàm Hoan tức giận ném đũa đi, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại về phòng.
Ngoài cửa phòng.
"Haiz, sao mà bà không nói chuyện cho tử tế vào..."
"Sao tôi lại không nói chuyện tử tế với nó chứ, ông nhìn nó xem trông thế nào kìa? Trước khi thi đại học tôi nói nó không chịu học hành gì, nó còn cãi bướng với tôi, bây giờ có kết quả rồi..."
"Được rồi được rồi, ăn cơm ăn cơm."
___
Vài ngày sau.
Đàm Hoan vào trang cá nhân của tài khoản Weibo chính của mình có tên Nhất Thường Tham Hoan*.
(*Nhất thưởng tham hoan: chỉ biết hưởng lạc trong chốc lát, chỉ vui vẻ trong điều hiện tại.)
[Nhất Hưởng Tham Hoan: QaQ huhu... làm mất thẻ cào mật khẩu rồi, cũng may là làm lại được thẻ mới!]
Quý Lan cười lạnh.
Làm cái mới đi, ta cho mi làm cái mới!
Cô gọi Cẩu Đản đến, giải thích ngắn gọn tình hình cho nó xong, chim nhỏ lập tức vẫy cánh bay đi ra ngoài.
Tuy rằng chim của cô vô dụng, nhưng mà biến hình ẩn thân thì không có vấn đề gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mọi chuyện xảy ra cũng giống như trong dự đoán.
1. Cô được trúng tuyển vào chuyên ngành máy tính tại trường đại học A, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ được vào học vào giữa tháng 9.
2. Đàm Hoan làm lại thẻ cào mật khẩu mới, nhưng mà vừa mới về đến nhà đã mất.
3. Sau đó cô ta lại đi làm lại lần nữa, vừa mới chớp mắt cái là mất tiêu.
Cuối cùng, làm đến cái thứ ba. Đàm Hoan nắm chặt thẻ cào mật khẩu định đến trường điền nguyện vọng ngay tại chỗ, nhưng kết quả căn bản đến trường hạng hai cũng không đủ điểm để xét.
Hai bố con bây giờ mới phản ứng lại được, bị lừa.
Đi tìm cấp trên, cấp trên bảo giáo sư kia thật ra cũng là người khác giới thiệu cho.
Lại đến địa chỉ mà giáo sư đó cho, nhà được thuê, người không phòng trống.
Cuối cùng, đến chỗ cho thông tin kia gây chuyện, yêu cầu đối phương giải thích, nhưng vô ích.
Trò hề cứ như vậy mà hạ màn, một nhà ba người mất hết tiền bạc.
Cuối cùng, Đàm Hoan vẫn nộp hồ sơ vào trường đại học hạng ba.
Còn Tôn Linh, người đã ném cây kim vào trong chai nước của cô thì sao?
Quý Lan không hề định để cho Đàm Hoan sửa nguyện vọng của mình, đương nhiên cũng sẽ để cho cô ta chạy đi.
Vào ngày Cẩu Đản thành công lui thân đó, Quý Lan đang nằm xải lai trên giường, hơn một tháng nay, cuối cùng cũng có cảm giác trần ai lạc định.
Nhưng mà giây tiếp theo, điều ngược lại đã xảy ra.
Một cuộc điện thoại quen mắt vang lên.
Chu Chính.
"Ồ, đại luật sư Chu, lâu lắm rồi không gặp ha." Cô sảng khoái chào hỏi.
"Ừ, lâu rồi không gặp." Ở đầu dây bên kia, Chu Chính ngồi ngay thẳng y như tên của anh ta, giọng điệu cũng đoan chính y như vậy chào hỏi lại cô.
"Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?"
"Tin tốt đi." Quý Lan bất đắc dĩ, từ khi nào anh ta lại thích nói chuyện theo kiểu này vậy?
Chu Chính: "Tin tốt là Tuần San Bát Quái không định kiện Vương Thạch nữa, nói cách khác, không cần lo lắng về chuyện hai trăm vạn nữa."
"Ồ, giải pháp là gì đó?" Quý Lan tò mò hỏi.
"... Không biết nữa." Chu Chính suy nghĩ, rồi nói ra ba chữ này.
Thật ra anh ta biết rất rõ.
Có thể áp xuống vụ kiện của tòa soạn, một là dùng tiền hai là dùng quyền.
Quyền trong giới giải trí, ngoại trừ ngôi sao đang hot, thì còn có thể có thể là ai?
Nhưng mà anh ta không thể nào nghĩ ra được, tại sao Quý Lan lại có liên quan đến Trần Vũ.
Chẳng lẽ lúc trước ở đoàn làm phim... nhưng mà thấy phản ứng của cô gái nhỏ, hình như bản thân cô cũng không biết.
Cho nên, không nên nói thì hơn.
"Ồ." Quý Lan lại hỏi: "Vậy tin xấu thì sao?"
"Trần Lỗi và Vương Thạch lại trở về tòa soạn rồi."
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, lát sau Quý Lan mới lên tiếng: "Không sao, đối với bọn họ mà nói, là tin tốt."