"Quá đáng quá rồi." Quý Lan vuốt tóc, ngồi nghiêm chỉnh lại: "Bọn họ còn biết hai chữ đạo đức viết như thế nào không?"
"Tiền còn quan trọng hơn đạo đức." Vương Thạch ngoan ngoãn ở bên cạnh nói một câu xen vào, nói xong thì cầm ly nước lên, khom lưng ngồi trên ghế như con tôm to.
Cậu ta không trách Trần Lỗi tham gia vào cuộc chiến phản kháng, đột nhiên đứng ở cùng chuyến tuyến với Quý Lan còn dẫn theo cả cậu ta, tạo thành cục diện hiện giờ.
Cậu ta cũng không trách ông chủ cũ của mình trở mặt vô tình, ép cậu ta vào đường cùng.
Cậu ta chỉ trách bản thân, nếu giả vờ như không nhìn thấy cái tin nhắn kia, vậy thì không có những chuyện sau này.
Kể cả khi cậu ta và lão đại cùng chen chút trong tầng dưới cùng của chuỗi thức ăn thì có sao, mệt thì mệt thật nhưng ít nhất vẫn có còn có miếng cơm để ăn, không đến mức phải như nông nỗi như hiện giờ. Hai trăm vạn, có lẽ cả đời cậu ta cũng không thể kiếm được hai trăm vạn.
Cậu ta nắm chặt ly nước.
Cậu ta nghĩ, nếu như... nếu như bán đứng Quý Lan có thể đổi lại sự an ổn trước kia, vậy cậu ta chắc chắn sẽ thỏa hiệp.
Ở trước tương lai thì cái gì cũng đều là chuyện nhỏ.
Không có tiền thì phải ăn cơm tù, nhưng thế giới bên ngoài nhất định còn hạnh phúc hơn so với việc ăn cơm tù.
Vừa nghĩ vừa cúi đầu xuống, xuyên qua tóc mái trên trán mà nhìn Quý Lan.
"Nếu như, tôi nói là nếu như."
Quý Lan không phát hiện ra tâm tư nho nhỏ của Vương Thạch, cô cảm thấy còn có thể xoay chuyển được đường sống: "Nếu Trần Lỗi làm theo kế hoạch ban đầu của Tuần San Bát Quái, đăng toàn bộ cả trang báo về chuyện của tôi, thì đó chính là dùng lời lẽ để bôi đen tôi, hạ thấp uy tín của tôi, bịa đặt ra những thứ không tồn tại để tạo dựng hình tượng đáng thương cho Dương Kiến Quốc, vậy không phải cũng sẽ tạo thành sự tổn hại cho tôi sao? Chẳng lẽ tôi không thể kiện được?"
"Lời nói cũng có thể giết người, đây chỉ là cách phòng ngừa mà thôi."
Cô nhìn thẳng vào mắt Chu Chính, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, phản chiếu ánh đèn.
Đúng vậy, lời nói cũng có thể giết người, đặc biệt là người dễ bị tổn thương.
Nếu cô vẫn là Quý Lan của quá khứ, đột nhiên bị chụp một cái mũ giết người, ngay sau đó dư luận lại thiên vị nghiêng hẳn về một phía như che trời lấp đất đến áp đảo cô, nguyền rủa cô, chửi mắng cô, muốn cô giết người thì phải đền mạng, vậy cô gái bé nhỏ yếu ớt kia sẽ làm gì, nên làm cái gì bây giờ.
Ngoại từ chết đi, thì không còn cách nào khác.
"Thứ nhất, em không có chứng cứ chứng minh Tuần San Bát Quái muốn dẫn dắt dư luận. Đứng ở góc độ của công chúng, cùng lắm bọn họ chỉ đang công bố những sự thật mà bọn họ biết. Nhưng ngay cả khi sự thật này có thể sẽ buộc tội sai ai đó, thì cũng vô ích, đó vẫn là một sự thật khách quan mà thôi. Đây là chỗ cao minh của truyền thông, không có chứng cứ chứng minh họ đang cố tình dẫn dắt, hơn nữa ở rất nhiều trường hợp, tốc độ của truyền thông còn nhanh hơn cả cảnh sát."
Chu Chính sắp xếp lại câu từ một chút, cố gắng dùng ngôn ngữ phổ thông nhất để cho Quý Lan có thể hiểu được: "Thứ hai, từ góc độ ngầm hiểu, đúng là Tiểu Vương đã làm một việc gây tổn hại đến lợi ích của Tuần San Bát Quái. Nếu chỉ là thay đổi nội dung trong bài báo một hôm, thì có lẽ sẽ không nghiêm trọng như vậy. Nhưng sai là sai ở chỗ, Tiểu Vương vì đạt đến hiệu quả tốt nhất, thậm chí còn tự mình chiếm lấy trang báo có nội dung khá là quan trọng."
"Mà trùng hợp ở chỗ, chỗ trang báo in màu đó vốn được dùng cho quảng cáo."
Nhận ra Quý Lan có hơi không hiểu, anh ta lại bổ sung: "Quảng cáo là con đường mấu chốt nhất để báo giấy kiếm lợi nhuận. Việc cắt quảng cáo không chỉ vi phạm hợp đồng mà còn ảnh hưởng đến sự hợp tác sau này. Chặn nguồn tài chính của người ta, người ta kiện em thì cũng là chuyện bình thường."
Một hơi nói nhiều như vậy, anh ta cũng rất đau đầu.
Chu Chính đúng là có hơi động lòng, trước mắt mà nói thì anh ta đúng là có chút tâm tư nho nhỏ với Quý Lan, nhưng chỉ với chút tâm tư này, vẫn chưa đến mức khiến anh ta liều lĩnh đánh đổi hết tất cả tài sản của mình để giúp đỡ.
Tuy rằng anh ta có thể chi trả được số tiền đó, nhưng dù sao hai trăm vạn cũng không phải là số tiền nhỏ.
Một mối quan hệ liên quan đến tiền bạc thì hiếm khi trong sáng. Không thấy thỏ không cần thả chim ưng, cũng là một quy tắc tình yêu cơ bản của người trưởng thành.
Vốn dĩ anh ta muốn giúp Quý Lan từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, từ chuyện nhỏ biến thành không, nhưng càng nói anh ta càng cảm thấy không còn hy vọng gì nữa.
Nhìn Vương Thạch bên cạnh, anh ta lại nghĩ, nếu không cứ đẩy người này ra là được rồi?
Nhức đầu ghê.
Chu Chính xoa xoa huyệt thái dương của mình, tựa lưng vào ghế ngồi.
"Vậy nếu như, tôi bán cho họ một tin tức lớn hơn nữa thì sao?" Quý Lan đột nhiên nheo mắt lại.
Đàm Hoan nhất định sẽ sửa nguyện vọng của cô, tuy rằng trông có vẻ như đây là chuyện không nhỏ không lớn, chỉ là chuyện giữa bạn bè với nhau, ý định ban đầu có thể chỉ xuất phát từ lòng đố kỵ, nhưng mà cô nhớ rất rõ, chuyện này có thể bị kiện, hơn nữa là chuyện xưa nay chưa từng có.
Nếu như Tuần San Bát Quái mà biết, thì những gì họ ra tay có thể nhiều hơn những gì mà Quý Lan làm.
Nhưng mà làm như vậy, là cô đang đánh cược.
Đánh cược xem các trường cao đẳng đại học kia sẽ vì tìm kiếm một sinh viên giỏi, mà phá lệ tuyển thêm sinh viên.
Chu Chính nhíu mày: "Em có tin tức gì lớn hơn nữa sao?"
Quý Lan không trả lời lại, mà nhìn Trần Lỗi ở bên cạnh: "Cho tôi số điện thoại liên lạc của phóng viên Tuần San Bát Quái đi."
"Được." Trần Lỗi nhanh chóng lật xem danh bạ.
Quý Lan nghĩ, cô không phải là nữ chính may mắn trong tiểu thuyết gì cả, chỉ cần chớp chớp mắt là có vô số tổng tài bá đạo đến yêu cô, càng sẽ không có bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa đến cứu cánh. Cứng đối cứng, không có lời, cô không có đủ sức mạnh để lấy trứng chọi đá như vậy.
Cho nên, không thể biến thành kẻ thù, vậy phát triển trở thành đồng bọn hợp tác với nhau đi.
Im lặng.
Trong một căn phòng, cùng chung một bầu không khí, bốn người, bốn loại tâm tư.
___
Ngày hôm sau, Quý Lan dậy rất sớm.
Sửa soạn sơ sơ xong, cô bắt taxi đi thẳng đến trường học.
Hôm nay là ngày họp lớp, nên cô cố tình đặt báo thức.
Giữa một nhóm ông bà bố mẹ cháu chắt cùng với những nhân viên nhiệt tình tìm kiếm khách hàng để quảng cáo, Quý Lan khó khắn lắm mới chen vào được trong phòng học.
Phòng học bình thường hơn 50 học sinh, giờ đây có lẽ có đến khoảng hơn 100 người.
Có nam có nữ, có già có trẻ, đầy đủ mọi thứ.
Cũng đúng, thi đại học là một chuyện lớn. Nhiều bậc phụ huynh mong muốn con mình thành công đều trông cậy vào kỳ thi này, để con cháu mình như cá chép vượt long môn thành rồng thành phượng. Nếu nói ba năm học trung học phổ thông là nền tảng, thì kỳ thi tuyển sinh đại học như đá thử vàng, lựa chọn nguyện vọng càng có tác dụng như vàng thành kim cương.
Quý Lan lần mò ngồi xuống chỗ ngồi của mình, Đàm Hoan bước vào chỗ phía trước bên phải.
Ngồi ở đối diện, Đàm Hoan lên tiếng chào hỏi trước: "Cậu cũng đến rồi."
"Ừm." Quý Lan cười cười: "Hôm qua trước khi ngủ, bất chợt tôi muốn vào nhóm chat lớp xem thử, thấy có thông báo."
"Vậy mà cậu không nói cho tôi tiếng nào cả, nếu không phải bà nội tôi bảo tôi xem tôi cũng không biết!" Cô ta hờn dỗi đánh vào vai Quý Lan một cái.
Quý Lan nghĩ, bà nội cậu cũng thật thời thượng, ngay cả nhóm chat của lớp cũng biết nữa.
Nhưng lời nói ra lại là câu khác: "Tôi còn tưởng cậu xem tôi là bạn cậu."
Bầu không khí ngượng ngập đột nhiên lan tràn không dứt, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm cũng vào lớp.
Đàm Hoan thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Ồ, hôm nay phụ huynh cũng đến sao." Giáo viên chủ nhiệm đẩy đẩy mắt kính, nhìn đám người chen chúc trước mặt, cười híp mắt: "Thật ra hôm nay cũng không có gì quan trọng lắm, chủ yếu là muốn nói cho mọi người nội dung liên quan đến chuyện điền hồ sơ nguyện vọng thôi."
Quý Lan ở phía xa xa nhìn bà ta, vẻ mặt vô cảm.
Cô tin chắc, phần lớn các giáo viên đều ngóng trông học sinh của mình càng ngày càng tốt hơn, nhưng mỗi một ngành đề đều xuất hiện mấy khứa bại hoại như này.
Xui cho cô là cô lại đụng phải.
Đụng phải giáo viên 'tốt' xem sự nghiệp giảng dạy của mình như một sân khấu.
"Kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học các bậc phụ huynh chắc hẳn cũng đã biết rồi, có mấy bạn học như hắc mã đột ngột xuất hiện, cũng có bạn học vô tình thi trượt."
Giáo viên chủ nhiệm vừa nói vừa nhìn về phía Quý Lan, bốn mắt chạm nhau, Quý Lân cũng không tránh không né nhìn thẳng vào bà ta.
Bà ta lại tiếp tục: "Nhưng mà thi trượt cũng không sao cả, thi đại học là một chuyện rất nhỏ trong cuộc đời của chúng ta, chờ mọi người lên đại học rồi mọi người sẽ rõ."
Quý Lan thật sự không thể nào hiểu nổi, lúc đi học thì các thầy cô giáo đều nói nhất định phải học hành cho giỏi.
...Không học hành thì trò không có tương lai.
...Không học hành thì chính là sâu mọt của xã hội.
...Không học hành là bất hiếu với đấng sinh thành đã vất vả nuôi nấng trò.
Đến tận bây giờ cô luôn nhớ rõ những lời nói nghiêm túc đó.
Nhưng mà một khi có kết quả học tập thì bọn họ đều thay đổi thái độ.
...Thi đại học cũng chỉ là một rào cản nho nhỏ trong cuộc sống.
...Không thi đậu vào trường đại học tốt, trò cũng còn con đường khác để đi.
...Đừng buồn, không phải trò còn có bố mẹ ở bên sao.
Nực cười!
Đúng, là do cô quá để tâm vào chuyện vụt vặt. Nhưng mà dựa vào cái gì, sau khi cô cố gắng không ngừng nghỉ mới đạt được thành công, thì phải chịu sự coi nhẹ như thể chuyện đó không đáng là gì. Còn đám thất bại đã được đoán trước lại được an ủi từ những người xung quanh.
Cô ngẩng đầu lên, Quý Lan sáng tỏ hết mọi chuyện.
Cô chống cằm bằng một tay, từng chút gõ tay xuống mặt bàn học, giáo viên chủ nhiệm vẫn còn đang nói.
"Các trường chọn hồ sơ được chia thành hai đợt, đợt một và đợt hai. Sau mỗi lần tuyển sinh phần chính thức xong sẽ có đợt tuyển sinh bổ sung. Đợt tuyển sinh bổ sung này..."
"Bây giờ đợt đầu tiên đã bắt đầu đăng ký trên web rồi, lớp chúng ta có tổng cộng 19 bạn học đã vượt qua đợt đầu tiên rồi, lần lượt là..."
"Đề xuất của cá nhân tôi là chọn những bạn học có điểm số cao nhất trong số những bạn học thấp. Nếu như bạn học nào chỉ mới vừa đủ điểm thì không cần phải vội vàng nộp đơn vào một ngôi trường tốt làm gì, bây giờ thì việc lựa chọn chuyên ngành càng thêm quan trọng hơn, nếu..."
"Với lại, cần phải lưu ý nhiều hơn vào điểm tuyển sinh. Đừng tưởng rằng đủ điểm rồi, trò đóng tiền là nắm chắc được suất học, trước kia tôi có một học sinh..."
Các phụ huynh nghe thấy mùi ngon, giáo viên chủ nhiệm thì nói đến độ nước bọt bay tứ tung.
Tình huống hệt như trong quá khứ.
Quý Lan đột nhiên nhớ đến, lát nữa họp lớp xong thì đến phần cô được phát cuốn sổ đen thui rồi.
Sổ đen thui, nghĩa trên mặt chữ, là một quyển sổ to to màu đen.
Cuộc sống cuối cấp thật sự rất khô khan, nên giáo viên chủ nhiệm muốn điều tiết không khí đã mua một cuốn sổ to màu đen.
Mỗi học sinh theo số thứ tự lần lượt nhận cuốn sổ đó một ngày. Sau khi đi một vòng rồi lại tiếp tục vòng thứ hai, tiếp tục viết tiếp.
Cậu giữ cuốn sổ hôm nay thì ngày đó cậu cứ việc viết xuống bất cứ điều gì cậu muốn.
Bởi vì cuốn vở sẽ truyền tay nhau cho mọi người cùng đọc, hơn nữa thứ tự viết trên trang lộn xộn nên giáo viên cũng không xem, bạn học thì cũng không biết là ai viết.
Một năm, 365 ngày, cứ thế viết thành một cuốn sách đầy những ghi chú.
Trên đó đều viết ra những tâm tư và bí mật nho nhỏ của mọi người. Cũng có người mà cô chú ý.
Giáo viên chủ nhiệm đã từng nói, quyển sổ đó sẽ làm phần thưởng, sau khi có kết quả đại học rồi sẽ phát cho bạn học đạt hạng nhất để giữ làm kỉ niệm.