Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 22



Editor: Nại Nại

 

"Đương nhiên không kịp." Quý Lan cầm ly cà phê trước mặt lên: "Trạng Nguyên Quán đường Quảng Thạch, anh biết đường không?"

 

Trong lúc nhất thời Chu Chính cũng không còn gì để nói, bản thân là một hảo hán 27 tuổi, tuy rằng ở trong giới luật sư không phải là người một tay che trời làm xằng làm bậy, nhưng tốt xấu gì cũng là Lãng Bí Bạch Diều như cá gặp nước.

 

Quan trọng nhất chính là, để tay lên ngực tự hỏi, cho dù có thấy thế nào thì anh ta cũng không tính là kiểu anh trai thân thiện như anh trai nhà bên, mà giống kiểu ông chú lập dị chuyên lừa gạt kẹo m út ấy.

 

Sao có thể hèn nhát đến mức nịnh nọt, miễn phí phí kiện tụng cho người ta còn không nói, còn làm tài xế miễn phí nữa chứ?

 

Không thể nào.

 

Cho nên anh ta ho khụ khụ, giả vờ như rất ngại ngùng lên tiếng: "À thì..."

 

"Lát nữa anh còn có việc gì à?" Quý Lan nhìn khuôn mặt táo bón của anh ta, trực tiếp cắt ngang lời anh ta nói, cười ha hả hỏi: "Nhà cháy rồi? Hay thư ký bí mật nuôi đàn ông? Thú cưng bị táo bón?"

 

"Đúng đúng đúng." Chu Chính căng mặt, cố gắng tỏ vẻ như thể rất nghiêm túc. Cô gái trước mặt có khuôn mặt trong sáng, mi mắt cong cong, môi hồng răng trắng, nhưng tại sao anh ta lại cảm thấy căng thẳng như thế này chứ?

 

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

 

Vừa mới yên lặng an ủi bản thân trong lòng một tí, cô gái trước mặt đã thay đổi sắc mặt.

 

"Nói cho anh một chuyện nhé, fans của tôi bây giờ vừa đúng 20 ngàn người đó." Quý Lan mở mục người theo dõi trên Weibo, đưa đến trước mặt Chu Chính, vẻ mặt vô tội: "Còn chưa kịp mua người theo dõi ảo nữa đó."

 

Chu Chính: "... Rõ ràng ngày hôm qua tôi thấy vẫn còn 12 ngàn."

 

"Vừa mới tăng lên đó." Quý Lan lấy điện thoại lại.

 

Tuy rằng cô không nghĩ dựa vào con vẹt nhỏ kia để nổi tiếng, nhưng mà giang cư mận lại rất tin vào điều đó mới đau. Hơn nữa chim nhỏ không phổ biến như mèo con chó con hay thỏ con, phương thức lên sân khấu lại đặc biệt, cho nên vào giữa trưa ngày hôm qua đến bây giờ Weibo của cô cứ tăng vèo vèo tám ngàn người theo dõi sống đấy.

 

Lại còn có rất nhiều luồng ý kiến trái chiều.

 

Một bên thì gào khóc đòi ăn muốn ăn phúc lợi. Hiển nhiên, video cô makeup không hề vô ích, rất nhiều fans rất thích chủ đề đó. Hơn nữa kỹ thuật trang điểm điêu luyện thành thạo, thậm chí còn có một số người khóc chít chít hỏi, vì sao bản thân cũng sử dụng cùng một sản phẩm trang điểm mà sao không đạt được hiệu quả như vậy, quỳ xuống cầu xin cô làm video chậm một chút.

 

Một bên thì thú vị hơn nhiều, cơ bản đều muốn ngắm ảnh của vẹt nhỏ, còn muốn nghe vẹt nhỏ nói chuyện nữa. Nhưng mà con trong nhà cô có thể nói được sao? Đương nhiên là không rồi.

 

Cách làm tốt nhất là để Cẩu Đản lồ ng tiếng, vẹt nhỏ xuất hiện trên màn hình. Video ngày hôm đó đã x3 tốc độ rồi nên giọng nói của Cẩu Đản cũng thay đổi theo, nghe thì vẫn nghe bình thường, nhưng nếu là một video quay với tốc độ bình thường thì Cẩu Đản sẽ nói chuyện theo một giọng nói máy móc rõ ràng...

 

Quý Lan: Hình ảnh đó quá đẹp tôi không dám nghĩ tới.

 

Cho nên, khó quá.

 

Vì sao thú hai chân lại có lòng tò mò kỳ lạ với loài động vật nhỏ có lông vậy chứ?

 

"Luật sư Chu, trước khi vụ kiện kết thúc, anh tốt nhất nên phối hợp với tất cả hành động của tôi vô điều kiện, đến lúc đó khi có kết quả tôi vui mà anh cũng vui." Quý Lan mở app QQ vào group nhóm lớp, vừa lướt xem tin nhắn vừa an ủi Chu Chính: "Hơn nữa tôi cũng coi như là vụ án đầu tiên mà anh nhận, vì vậy anh phải đặt khách hàng lên hàng đầu. Anh nói xem có đúng không? Nếu tôi không vui, chỉ cần đăng gì đó lên Weibo thôi thì anh sẽ bị gg* ngay."

 

(*gg: thuật ngữ đầu hàng trong game.)

 

Ở trong quán cà phê, tiếng âm nhạc cùng với tiếng trò chuyện ồn ào, Chu Chính cảm thấy như mình đang đứng trong một cái hố to 100m không nhìn thấy mặt trời.

 

Anh ta bất đắc dĩ mà cầm lấy chìa khóa xe, nhìn đồng hồ: "Đi thôi, bà cô nhỏ. Hôm nay tôi không đi làm nữa, chỉ chuyên tâm chăm sóc cô thôi."

 

Quý Lan đắc ý cười.

 

Trong xe.

 

Cô vừa xem bình luận đã vượt hơn 2 ngàn dưới video makeup, vừa trả lời bình luận nào đó.

 

Có rất ít bình luận mang tính công kích cá nhân, cho dù có thì cũng nhanh chóng bị đ è xuống,. Quả nhiên là thời đại công nghệ thông tin, chuyện gì lên men càng nhanh thì sẽ mai danh ẩn tích càng nhanh.

 

Có rất nhiều giang cư mận đã quên đi lịch sử đen tối kia, hoàn toàn xem cô trở thành beauty blogger rồi.

 

Cũng là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

 

Quý Lan muốn xuất hiện trong mắt mọi người với hình tượng tích cực, chứ không phải một câu đại diện đơn giản như 'cô ấy makeup rất đẹp' hay là 'thú cưng cô ấy nuôi thật đáng yêu' gì gì đó.

 

Cho nên nửa tháng, trong vòng nửa tháng cô nhất định phải giải quyết cho xong chuyện của Dương Kiến Quốc. Đến lúc đó cô sẽ liên lạc với bộ đôi phóng viên ngoài cổng trường kia, bán cho họ một tin tức lớn, đôi bên cùng có lợi.

 

Thuận tiện, có thể đẩy Phương Hạ một cái luôn. Xem ngày tháng thì có lẽ Phương Hạ sắp tham gia vào đoàn làm phim kia rồi, cô yêu cầu Phương Hạ xoay chuyển cục diện, trước khi bị mọi người bôi đen thành chó thì phải để lực chú ý của mọi người tập trung vào kỹ năng diễn xuất của cô ấy.

 

Nói ngắn gọn chính là dẫn dắt dư luận.

 

Đột nhiên Quý Lan chợt có hơi cảm thán, kiếp trước cô một lòng muốn dựa vào khuôn mặt nổi tiếng, không ngờ đến chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn, sau khi trọng sinh thế mà cô lại muốn thử thách tài hoa.

 

Có nhan sắc, nên tùy hứng!

 

Tiếp tục lướt bình luận, nếu cô phải đi vào trong cái vòng beauty blogger này thì đương nhiên phải chọn vấn đề liên quan để trả lời rồi.

 

[Chủ blog chủ blog ơi, cây kẻ mày của tôi vừa dày vừa đậm đến độ thành quỷ luôn, bạn có thể giới thiệu cho tôi một cây chì kẻ mày nào tốt không?]

 

---> Quý Lan trả lời: [Cây chì kẻ mày của Shu Uemura nha, dạng chì nhọn có thể dùng dao gọt thành dạng vát để sử dụng ấy, hoặc bột kẻ chân mày Kate, dù có lỡ xuống tay hơi nhiều cũng không biến thành hai con sâu róm của Shin-chan đâu. Nếu bạn là học sinh hoặc vừa mới tập makeup và không bài xích sản phẩn từ Hàn thì mua từ hãng Innisfree để luyện tập nhé.]

 

[Chị gái nhỏ ơi QwQ, kem nền dạng lỏng của chị đắt quá à, em không mua nổi!]

 

---> [Là như này, dùng để makeup cá nhân thì chị kiến nghị nên sử dụng sản phẩm đắt một chút vẫn hơn. Nó có thể giúp em dưỡng da, không gây ra các vấn đề phức tạp như xỉn màu hay nổi mụn trứng cá sau khi tẩy trang đó. Nếu kinh tế thất sự eo hẹp thì chị khuyên trong các sản phẩm trang điểm em định mua nên dành một phần trong ngân sách để dành cho kem nền trước. Ngoài ra, em có thể tham khảo lô hàng trên Taobao, 5g có thể dùng rất lâu, hoặc có thể thử các ưu đãi của các thương hiệu lớn xem sao.]

 

Quý Lan có thể hiểu được những khó khăn mà học sinh phải đối mặt, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, hơn nữa Weibo còn đẩy bài chạy quảng cáo cho các thương hiệu lớn, nếu như học sinh chạy theo xu hướng thì đương nhiên là không mua nổi rồi.

 

Ở độ tuổi mà còn phải dựa vào bố mẹ ăn cơm thì những thứ bọn họ mua chỉ có thể mua trong khả năng kinh tế của mình, cô cần phải đưa ra lời hướng dẫn cho những đứa trẻ đó một con đường đúng đắn nhất.

 

Bỏ qua một vài bình luận nhảm nhí, còn có một cái bình luận.

 

[Chủ blog biết trọng sinh không.]

 

Là câu hỏi nhưng là dấu chấm câu, không phải dấu chấm hỏi.

 

Cái quỷ gì?

 

Quý Lan có hơi chột dạ, vừa định bấm vào trang cá nhân của người bình luận xem thì app QQ hiện thông báo yêu cầu kết bạn.

 

Lời mời kết bạn với nội dung: tôi là Tôn Linh.

 

Cô nhanh chóng thêm ghi chú, đồng ý lời mời kết bạn, bên kia lập tức gấp không chờ nổi gửi tin nhắn đến.

 

[Tôn Linh: [chấm hỏi] [chấm hỏi] [chấm hỏi] là Quý Lan sao?]

 

[Tang Trì: [đáng yêu] [đáng yêu] [đáng yêu].]

 

[Tôn Linh: Bài đăng trên Thiên Nhai là do cô đăng à?]

 

[Tôn Linh: [link].]

 

Quý Lan nhướng mày, thuận tay nhấp vào, câu trả lời là chắc chắn rồi.

 

[Tang Trì: Đúng.]

 

Giây tiếp theo, đối phương lập tức bùng nổ.

 

Gửi tới mười mấy tin nhắn liên tục, đều cùng một loại cmn dcmm **** lum la.

 

Có thể nói là có tố chất của 12 năm học.

 

Đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới.

 

Quý Lan lập tức buồn cười, trông Tôn Linh thoạt nhìn là một cô gái có vẻ yếu đuối mềm mại, nhưng trình độ mắng chửi người khác này đúng là gút chóp luôn.

 

Đột nhiên cô nhớ đến, một năm sau ở Trung Quốc sản xuất ra một con game rất nổi tiếng cho giới trẻ, thích hợp với cô ta vô cùng.

 

Tên đầy đủ là King Of Glory. (Vương giả vinh diệu)

 

[Tôn Linh: Mày còn biết xấu hổ hay không, không có chứng cứ mà mẹ nó đã chạy lung tung làm trà xanh lên bài phốt hả? Mấy đứa bình luận ở dưới bộ mù hay sao không thấy tao, mày mẹ nó là topic xin giúp đỡ ấy hả? Sợ người khác làm thịt không đến lượt mày hay gì? Muốn nổi tiếng muốn điên rồi hả?]

 

[Tôn Linh: Tao thấy Weibo của mày còn không phải muốn nổi tiếng à? Vừa ăn vạ ông bố nuôi của mày gì đó, vừa ăn vạ tao, chỉ vì muốn có thêm độ hot kê chân cho mày nổi tiếng hả? Mày thì giỏi rồi, tao không nhận ra mày là dạng người này đấy.]

 

[Tôn Linh: Mày có thể tạo ra được hình tượng gì? Học bá? Mỹ nữ? Minh tinh? Đi uống thuốc đi. Tao nói cho mày biết, nếu như lượt chia sẻ mà hơn 500 là mày cmn chờ tao đi!]

 

Vẻ mặt Quý Lan ngu người lặng lẽ xóa đi emoji đáng yêu còn chưa kịp gửi đi trong khung chat của mình, nhìn tin nhắn nhảy ra liên tục như làn đạn của cô ta, tốc độ tay cực nhanh, có thể so với với tốc độ tay của một chàng trai độc thân 18 năm rồi đó.

 

Nhưng mà tuy rằng miệng hơi bẩn, nhưng không thể không thừa nhận Tôn Linh đã nhìn thấu hết mọi chuyện, chỉ là cách nói có hơi khó nghe mà thôi.

 

[Tang Trì: Cậu quên trường thi thi đại học có camera rồi sao?]

 

Đối phương lập tức tắt lửa.

 

[Tôn Linh: Mày muốn gì?]

 

[Tang Trì: Giúp tôi một chuyện thì tôi sẽ không truy cứu cậu nữa.]

 

Avatar bên kia tối sầm lại.

 

Đang định bảo cô ta đừng có mà giả chết, xe đột nhiên ngừng lại, Chu Chính lên tiếng: "Tới rồi, Trạng Nguyên Quán."

 

Quý Lan thuận miệng nói câu cảm ơn rồi đi xuống xe, Chu Chính mở cửa sổ xe xuống, lộ ra một khuôn mặt góc cạnh có râu quai nón: "Có cần tôi ở bên ngoài chờ cô không?"

 

Cô cười cười: "Được nha."

 

Chu Chính câm nín, anh ta thật sự chỉ là thuận mồm khách khí một tí thôi, thế nhưng cô lại đồng ý sảng khoái như vậy.

 

Cho nên Quý Lan này, là cố ý hay là cố ý, hay là cố ý đấy?

 

___

 

Cổng lớn, Quý Lan ngẩng đầu nhìn ba chữ 'Trạng Nguyên Quán' trên bảng hiệu, chữ cái to viết theo phong cách thư pháp hùng hồn cứng cáp có lực, phía dưới còn có một hàng hình led lịch trình buổi diễn hôm nay. Là ở đây, không sai.

 

Theo chỉ dẫn, Quý Lan đi thẳng lên tầng 3. Tuy rằng đã muộn 30 phút so với thời gian đã hẹn trong group chat, nhưng chỉ có khoảng tầm phân nửa người trong lớp đến, nữ sinh chiếm đa số.

 

Mặc dù chỉ có phân nửa lớp nhưng có hơn 30 người, cho nên lớp trưởng có lẽ khó mà suy nghĩ chu toàn được một lần, đặt hai phòng riêng, vách ngăn ở giữa hai căn phòng không đóng lại, hai bên thông với nhau.

 

Một bàn toàn là nữ sinh kia là một nhóm nhỏ cãi cọ ồn ào, Quý Lan đang suy nghĩ xem nên ngồi ở đâu thì Đặng Lỗi đã đi lên đón cô ngồi xuống bàn của nam sinh.

 

Hai mặt nhìn nhau, không có gì để nói.

 

Quý Lan: Ngoan ngoãn.jpg

 

"Này này này, mọi người biết gì không, lúc tôi vừa vào đã thấy Quý Lan bước xuống một chiếc siêu xe đấy, người lái xe là đàn ông! Còn rất đẹp trai nữa!"

 

Tuy rằng là hai phòng riêng, nhưng tính nhiều chuyện của nữ sinh cũng khó mà đè thấp âm lượng lọt vào trong lỗ tai của Quý Lan, giọng nói bén nhọn chói chai, là Vương Lôi.

 

Bên kia còn tiếp lời: "Hơn nữa chiếc xe kia là màu đỏ, là kiểu có thể phản quang ấy, vừa thấy là biết giàu có rồi, mọi người nói xem có phải Quý Lan..."

 

"Cậu nghỉ ngơi chút đi, ngoại trừ cúp vàng, trong mắt cậu không phải chỉ còn có siêu xe thôi sao?"

 

Một nữ sinh khác nghe vậy không chịu được nữa, tiếp lời: "Điều cơ bản nhất là cậu có biết bây giờ chữ H thẳng và chữ H nghiêng là thương hiệu gì không?"

 

Tiếp theo là sự im lặng.

 

"Đây không phải là trọng điểm!" Không cam lòng, Vương Lôi lại tiếp tục: "Trọng điểm là Quý Lan lại ở chung với một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông kia trông như mặc đồ vest ấy, còn đẹp trai phong độ, ánh mắt nhìn cậu ta tràn đầy tình cảm luôn! Các cậu nghĩ lại xem, ba năm cấp 3 của chúng ta Quý Lan có từng nói chuyện một câu nào với nam sinh khác chưa? Đây tuyệt đối là có chuyện xưa chắc luôn!"

 

Vừa nói vừa đánh xuống bàn một cái, không cần xem cũng biết là sinh động như thật.

 

Quý Lan đang nhai miếng xương sườn ngon lành, nghe thấy nửa đoạn sau thì ngu người.

 

Tràn đầy tình cảm?

 

Xác định không phải là tranh đấu đến độ anh chết tôi sống sao?

 

Nữ sinh bây giờ, tuổi còn trẻ mà đã bị mù rồi.

 

Vừa định dựng tai lên tiếp tục nghe ngóng thì có một người đi vào.

 

Đuôi tóc màu tím hơi xoăn, đồng tử hình như lớn hơn một vòng, trên người mặc cùng loại áo T-shirt giống cô, quần jeans và cả dép lào cũng y chang.

 

Đến gần thì thấy cô ta cũng đeo kính áp tròng màu.

 

Là Đàm Hoan.

 

Ồ wow.

 

Quý Lan có hơi run gan, cái quỷ gì vậy? Ngoại trừ cái đầu kia, thì nửa người dưới cơ bản chính là bắt chước y hệt cô.

 

Phục rồi phục rồi.

 

"Ồ? Phòng bên cạnh đầy rồi." Cô ta đặt túi xách xuống đi thẳng đến bên cạnh Quý Lan, cười cười với nam sinh đang ngồi bên phải cô kia: "Vậy tôi cũng ngồi ở đây vậy."

 

Đương nhiên Quý Lan không có ý kiến gì.

 

Nam sinh thấy thế, tự giác bưng chén đũa dịch sang bên cạnh, Đàm Hoan cười toe toét vỗ vỗ đầu cậu ta, nam sinh có hơi không vui, nhưng cũng không nói gì.

 

Quý Lan nhướng mày. Không giống như cô, Đàm Hoan hồi cấp 3 luôn tỏ ra vô tư thích giao lưu với đám nam sinh, thỉnh thoảng còn làm ra những hành động thân mật tự cho là đúng. Bề ngoài cô ta trông có vẻ nam tính không câu nệ tiểu tiết, rất giỏi kể những câu chuyện cười thô t ục thuận mồm như hô mưa gọi gió với đám nam sinh. Nhưng lúc chỉ có hai người thì cô ta luôn nói với cô rằng ai thích ai, ai đang định tỏ tình với ai.

 

Tóm lại cô ta luôn tìm đủ mọi cách để thông đồng với người ta.

 

Vào ba năm sau, đám giang cư mận kim tinh hỏa nhãn đã phân chia hành vi này với nữ hán tử ngay thẳng, đặt ra một cách gọi mới, gọi là kỹ nữ hán tử.

 

Lười để ý đến cô ta, Quý Lan như gió cuốn mây tan gặm đùi gà. Từ sau khi thuê nhà đến giờ, mỗi ngày cô đều ăn thức ăn nhanh, khó lắm mới ăn được một bữa cơm nóng hổi thế này, đương nhiên phải hưởng thụ cho đã rồi.

 

"Quý Lan."

 

Trời không chiều lòng người, Quý Lan nhìn nam sinh đầy bàn, không có một khứa nào để ý đến cô ta thì khẽ đẩy khuỷu tay của cô lớn tiếng tìm đề tài: "Cậu xem túi xách tôi mới mua thế nào? Đặc biệt mua từ Hàn về đó."

 

Trong mắt toàn vẻ khoe khoang, Quý Lan tùy tiện liếc mắt một cái, khi nhìn thấy dãy số trên thanh đồng trên túi sách kia, đúng là hàng nhái cao cấp của MCM.

 

Trên mỗi chiếc túi xách của MCM đều có in logo của hãng cộng với số seri riêng, nhưng cái seri của Đàm Hoan này y hệt như số seri của mình mua lúc lên đại học vậy.

 

Đúng là trùng hợp đến mức không thể trùng hợp hơn, ngay cả trùng hợp như Hữu Mộc Sa Điêu ở kiếp sau vậy.

 

Quý Lan nói vài câu có lệ, lực chú ý tiếp tục tập trung vào những món ngon trước mặt.

 

Hình như Đàm Hoan không hài lòng với phản ứng của cô, lại bắt đầu lải nhải.

 

"Cậu biết không, vốn dĩ mẹ tôi bảo phải mua chiếc màu đỏ cho tôi cơ, nhưng mà tôi cảm thấy màu đỏ không hợp với tôi, cậu cảm thấy sao?"

 

"Sau đó nha, mẹ tôi nói vậy thì cứ mua luôn hai cái đi, tôi cảm thấy lãng phí cho nên thôi vậy."

 

"Đúng rồi, tôi còn mua cả một đống đồ trang điểm nữa đó, có một chị gái bán hàng ở Hàn đã tốt bụng tặng tôi rất nhiều hàng mẫu nhỏ nhỏ, tôi cố tình mang theo cho cậu nè."

 

Nam sinh đầy bàn, vẫn không có ai để ý đến cô ta như cũ.

 

Quý Lan vẫn gặm xương như cũ.

 

Vẻ mặt Đàm Hoan thay đổi, còn định tiếp tục tìm chủ đề.

 

Người không phạm ta, ta không phạm người. Vốn dĩ Quý Lan không muốn xé rách mặt của Đàm Hoan nhanh như vậy, nhưng dù sao khi kết quả thi đại học được công bố, anti-fan của mình sửa lại nguyện vọng thi đại học của mình sẽ là một tin tức lớn. Nói không chừng còn có thể khiến cô ta đến cục cảnh sát ngồi xuống thưởng thức trà nữa.

 

Chỉ tiếc Đàm Hoan thật sự quá phiền. Không sợ gì cả, dù sao tính cách của cô ta xé rách mặt còn có thể làm lành ngay!

 

Nghĩ như vậy nên Quý Lan nói thẳng luôn: "Túi của cậu là hàng fake."

 

"Cậu nói gì?" Sắc mặt Đàm Hoan thay đổi, giọng cất cao lên, bén nhọn chói tai.

 

"Tôi nói, túi của cậu, là hàng fake." Quý Lan bất lực buông đũa xuống, dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói chuyện, thuận tiện ấn ấn xương tai.

 

Như cô ta mong muốn, bây giờ nam sinh đầy bàn đã chuyển lực chú ý lên người cô ta.

 

Đàm Hoan cắn môi xanh mặt, không nói hai lời cầm lấy túi xách kéo theo Quý Lan đến bàn dành cho nữ sinh bên cạnh.

 

"Diêu Dao, cậu biết nhìn hàng, cậu nhìn xem cái túi xách này có phải hàng real không?" Cô ta ném chiếc túi vào người nữ sinh ngồi cách đó không xa.

 

Quý Lan giương mắt, Diêu Dao, là phú nhị đại không nhiều lắm trong lớp, cả người mặc toàn hàng hiệu, nên có thể đánh giá được hàng real và fake.

 

Diêu Dao cầm lấy túi xách, cẩn thận nhìn kỹ tấm kim loại và logo, lại kiểm tra khóa kéo và chất liệu của túi xách, gật đầu trả lại cho Đàm Hoan: "Là hàng real."

 

"Hừ." Đàm Hoan hừ lạnh, thả lỏng ra: "Quý Lan cậu còn có gì để nói nữa?"

 

Quý Lan nhún nhún vai, thuận tay vớt miếng bánh trứng trên bàn, bàn nam sinh bên cạnh ăn ngấu nghiến, cô vừa mới vươn tay ra đã bị cướp sạch sành sanh, vẫn là các cô gái đáng yêu tương đối rụt rè.

 

Dù sao cô cũng đã sống hai đời rồi, tổng cộng là 40 năm, không quan tâm tới sỉ diện mặt mũi này lắm.

 

Vừa ăn vừa chỉ chỉ vào khóa kéo của túi: "Đường may kia bị lỏng rồi kìa, chẳng lẽ là sau đó cậu đã sửa lại rồi à? Với lại..."

 

Cô lật chiếc túi lại chỉ vào mảnh vải dưới cùng: "Sợi chỉ dày như vậy là do cậu tự may à? Chất liệu túi xách của cậu rất khá, nhưng có vẻ độ đàn hồi thấp hơn thị trường một chút. Hơn nữa kết cấu đường may mờ ảo này là do cậu làm à? Bội phục bội phục."

 

Quý Lan điềm nhiên như không chém gió, dù sao cô đã biết kết quả rồi, quá trình như thế nào cũng không quan trọng.

 

"Hơn nữa Đàm Hoan này." Cô tỏ vẻ lơ đãng hỏi: "Không phải cậu nói cậu đang du lịch vui vẻ ở Hàn, không rảnh đến tham gia vào buổi liên hoan của lớp sao?"

 

"Đó là do tôi không muốn chạm mặt cậu, nhưng nghĩ tới làm bạn ba năm nay cũng không dễ dàng, không muốn bỏ lỡ buổi liên hoan chia tay cuối cùng này." Đàm Hoan nghiến răng nghiến lợi nói, cô ta không hiểu ra được, vì sao đồ nhà quê Quý Lan này lại biết nhiều như vậy.

 

Rõ ràng cô có tính cách yếu đuối, đột nhiên cô bắt đầu lên mạng bốc phốt, mặc đồ makeup còn đẹp như vậy nữa, ngay cả cột đại mái tóc thành một bím tóc giản dị của cô cũng giống như được chuẩn bị một cách tỉ mỉ cẩn thận vậy.

 

Chẳng lẽ... trước kia cô giả vờ?

 

Quý Lan: "Vậy vì sao khi tôi và cô trò chuyện thì IP của cậu hiện ở thành phố W thế?"

 

"Thành phố W gì?" Đàm Hoan cắn môi, cô ta căn bản không chú ý đến chuyện IP này, chỉ nghĩ đến địa chỉ IP ở những nơi mà cô ta không thường xuyên sử dụng là có thể chứng minh được bản thân đang ở nước ngoài: "Tôi không biết, cậu đừng có mà vu oan giá họa hãm hại người khác! Mấy ngày hôm trước tôi còn ở Seoul!"

 

"Vậy ha?" Cuối cùng Quý Lan cũng ăn xong: "Vậy xin hỏi, hộ chiếu của cậu đâu, đi du lịch một mình hay theo tua, có thể chào hỏi cơ bản bằng tiếng Hàn vài câu, thuận tiện hôm trước lúc tôi trèo tường vừa lúc có đợt du lịch, cậu có đuổi kịp không?"

 

"Với cả, tôi đã chụp lại ảnh màn hình địa chỉ IP của ngày hôm đó rồi, nếu cần cậu có thể về nhà với tôi để nhìn thử xem." Quý Lan bổ xuống một đao cuối cùng.

 

"Được rồi được rồi." Nam sinh ở bên cạnh vừa ăn vừa nghe, vui vẻ đến bay lên trời, mắt thấy tình hình chợt căng thẳng thì nhanh chóng phái một người đi đến hòa giải.

 

Đặng Lỗi kéo Quý Lan: "Đủ rồi, mọi người đều là bạn học, làm ầm ĩ như vậy cũng không được thoải mái gì, quan hệ của cậu và Đàm Hoan ba năm qua tốt như thế hà tất gì phải vậy, lỡ như IP sai rồi thì sao?"

 

Đàm Hoan không nói tiếng nào.

 

"Có lẽ vậy." Quý Lan cười cười: "Nhưng mà tôi còn có chút việc, ăn cũng tàm tạm rồi nên tôi đi trước đây, lát nữa về tôi chuyển tiền cho cậu sau."

 

Không đợi Đặng Lỗi lên tiếng nữa, cô đi thẳng ra cửa.

 

Tan rã trong không vui, nhưng mà tâm trạng của Quý Lan rất vui.

 

____

 

"Quý! Lan!"

 

Vừa mới mở cửa đi vô nhà, Cẩu Đản đã vỗ cánh phành phạch vừa bay vừa chạy vọt thẳng đến bên chân cô.

 

Quý Lan nheo nheo mắt, cô thầm nghĩ, con chim hư này bị làm sao, bay còn bay không nổi, có phải lại ăn vụng rồi không?

 

Đại phát từ bi, Quý Lan khó có được dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì thế?"

 

Cẩu Đản run run lông, vẻ mặt nghiêm trọng: "Ta cảm thấy chúng ta nên đặt cho nó một cái tên."

 

Vừa nói nó vừa lấy cánh chỉ vào lồ ng chim phía sau bên phải cách đó không xa.

 

"Vậy gọi là Thúy Hoa đi." Quý Lan mất tập trung thuận miệng nói, cô vội vã tìm Tôn Linh, không rảnh xử lý vấn đề tình cảm của hai con chim này.

 

"Không được!"

 

"Ta không đồng ý!"

 

"Nam tử hán phải có trách nhiệm, cô có thể chà đạp lên tôn nghiêm của ta, nhưng mà không thể giẫm đạp lên vợ nhỏ của ta!"

 

Quý Lan: "..."

 

Cô bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, ra vẻ nghiêm túc nhìn chim nhỏ trước mặt: "Vậy mi muốn gọi vợ mi là gì?"

 

Đẩu Đản trịnh trọng suy nghĩ: "Vậy gọi nó là Nhị Nha đi."

 

Quý Lan: "..." Ta hoàn toàn không hiểu phương thức đặt tên chim của tụi mi.

 

"Vậy mi chơi vui vẻ với Nhị Nha nhé, đừng tới làm phiền ta."

 

Quý Lan đi vào phòng, vào QQ, tìm Tôn Linh rồi gửi tin nhắn đi.

 

[Tang Trì: Tôi biết cậu đang onl. Cậu cũng rất ghét Đàm Hoan đúng không?]

 

[Tang Trì: Tôi sẽ không báo cáo cậu nữa, chỉ cần cậu giúp tôi một chuyện trong mấy ngày tới, đối phó Đàm Hoan một chút, ok?]

 

Quý Lan có tự tin này.

 

Dù sao từ kỹ nữ hán tử và kỹ nữ trà xanh đúng là kỳ phùng địch thủ.

 

Avatar của đối phương sáng lên.

 

[Tôn Linh: Làm gì?]

 

[Tang Trì: Đến lúc đó cậu sẽ biết. Chuyện tương lai sau này cậu ta làm sẽ phạm pháp, cậu giúp tôi còn xem như làm chuyện tốt.]

 

[Tôn Linh: Được.]

 

Đang định tiếp tục giải thích thêm vài câu thì Cẩu Đản đột nhiên vọt vào.

 

"Cái đồ khốn nạn nhà cô!" Nó lớn tiếng chửi, xông tới đạp móng chân của mình lên ngón chân cái của Quý Lan: "Nhị Nha rõ ràng là con đực!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com