Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 13



Editor: Nại Nại

 

Mụ Dương nháy mắt ra hiệu với chị ta, tuy rằng không tình nguyện nhưng Dương Đan Di vẫn cắn cắn môi, lấy điện thoại ra soạn tin nhắn, người nhận: Mẹ

 

[Lan Lan, chị là chị họ đây. Trong nhà xảy ra chuyện lớn vậy mà em cũng không nói cho chị biết một tiếng, em có còn xem chị là chị họ của em nữa không! Chuyện lão súc sinh kia làm đúng là không ra thể thống gì, em cũng biết chị vẫn luôn muốn hai người bọn họ ly hôn mà. Nhắn tin không nói rõ ràng cụ thể được, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?]

 

"Có trả lời chưa?" Dương Kiến Quốc đột nhiên đập lên bàn một cái rầm, mụ Dương run rẩy.

 

"Chưa." Dương Đan Di cay mắt. Nhiều năm như vậy, cô ta vẫn không thể nào nghĩ ra được mẹ mình rốt cuộc coi trọng điểm nào của lão súc sinh này, ăn nhậu chơi gái cờ bạc không thiếu thứ gì. Tiền lương thấp đến đáng thương còn không nói, đã vậy cả ngày còn đắc chí, cảm thấy một mình lão nuôi cả gia đình, vĩ đại đỉnh nóc kịch trần, cho nên cả nhà phải cúi đầu nghe theo lão.

 

Mấy năm trước, lão còn ép mẹ từ chức ở nhà hầu hạ giặt quần áo nấu cơm cho lão, sinh con cho lão còn không nói, bây giờ mình đã trưởng thành rồi mà còn dám lấy mình ra làm công cụ hình người để đổi lấy công danh.

 

Thật mẹ nó mất mặt!

 

Nắm chặt lòng bàn tay, móng tay của Dương Đan Di cắm thật sâu vào trong da thịt, có hơi đau.

 

"Gửi thêm tin nhắn giục nữa đi!" Dương Kiến Quốc thấy chị ta chậm chạp không phản ứng gì, không kiên nhẫn mà đập bàn vài cái.

 

Dương Đan Di gật gật đầu, lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

 

[Lan Lan, chị muốn xin lỗi em.]

 

"Lão Dương này... hình như bây giờ Quý Lan đang thi đại học mà?" Mụ Dương thật cẩn thận lên tiếng: "Nếu không mình chứ kiên nhẫn chờ chút đi?"

 

Dương Kiến Quốc không nói lời nào, Dương Đan Di thở dài, không đợi lão nói đã chủ động gửi thêm tin nhắn thứ ba.

 

[Chờ em thi xong, chúng ta hẹn một quán cà phê nào đó ra nói chuyện được không? Chỉ hai chị em chúng ta thôi.]

 

Gửi xong tin nhắn chị ta ném điện thoại lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống.

 

Một nhà ba người âm u không còn sức sống.

 

Trong phòng, Cẩu Đản vẫn còn ưỡn cái bụng nhỏ tròn vo lên ngủ đến quên trời quên đất.

 

Chiếc điện thoại bên chân đột nhiên rung lên, nó mê mang mở đôi mắt nhỏ như hạt đậu ra, nửa mơ nửa tỉnh rút chân ra khỏi điện thoại.

 

Một lát sau, lại rung lên lần thứ 2. Cẩu Đản tức giận nhấc chân lên thực hiện một cú dá xoay tròn, điện thoại bay lên theo đường parabol rồi rơi xuống đất.

 

Điện thoại rung lên lần thứ ba thì cuối cùng nó cũng không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên vỗ cánh bay tới trước màn hình điện thoại, duỗi đôi chân mập mạp nhỏ nhắn giẫm mạnh lên đó mấy đá.

 

"Mày rung nữa coi! Tao cho mày rung nè! Mày rung cái nữa cho tao thử xem!"

 

Sau đó, trong lúc vô tình mạng bị nó dẫm vào bật lên, thông báo từ tin nhắn riêng tư cộng thêm các bình luận và tất cả lượt chia sẻ được tích lũy cả một đêm trên Weibo lập tức bùng nổ, điện thoại rung 'ong ong' liên tục không ngừng nghỉ làm Cẩu Đản sợ đến mức nhảy ra sau một bước. Nhưng mà cảm giác rung chấn dữ dội vẫn lan từ sàn nhà tới chỗ nó.

 

Cảnh tượng nhất thời vô cùng xấu hổ.

 

Cẩu Đản cuộn tròn thành một quả bóng lăn vào trong góc: "..." Bỏ đi bỏ đi.

 

____

 

Trên xe riêng, bà lão đang nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của cháu gái mình, lên tiếng: "Cô bé này là người tốt!"

 

"Bà nói cái gì?" Đàm Hoan không kiên nhẫn nhíu mày.

 

"Hôm qua bà đang chờ cháu ở cửa thì bị một gã tâm thần đánh một cái, chính là con bé đã thay bà đánh lại." Bà lão cười ha hả nhớ lại, lại nhìn màn hình xác nhận lại, chỉ chỉ vào màn hình điện thoại: "Chính là con bé, không sai!"

 

Nhìn mấy giọt nước bọt bắn tung tóe trên màn hình, Đàm Hoan chán ghét lấy lại điện thoại, lau vài cái trên quần. Đột nhiên cô ta nhớ đến, vào tối hôm qua khi ăn cơm, tài khoản Weibo của đài truyền hình thành phố đã phát một tin tức. Hình như là có một nữ sinh ra mặt thay một bà lão, còn tố cáo là bị cưỡng gian, nhưng mà lúc ấy cô ta bận lướt Weibo cho nên không có đọc kỹ.

 

"Nhưng mà bà nội không sao cả, con bé đã đánh lại thay bà rồi!" Thấy sắc mặt của cháu gái đột nhiên thay đổi, bà lão tưởng cháu gái xót mình vì bị đánh, trong lòng ấm áp.

 

"Bà có mất mặt không!" Đàm Hoan đột nhiên rống to lên. Cô ta rất sĩ diện, thế mà bà nội lại xô xát với người khác ở nơi công cộng thế này, thậm chí còn lên cả bảng tin thời sự: "Bà biết bị chụp ảnh rồi, tại sao còn không về nhà đi còn ở lại đón tôi làm gì? Nếu bạn học của tôi biết thì phải làm sao!"

 

"Bà không thể suy nghĩ tới cảm giác của tôi à!" Còn cảm thấy chưa đủ, cô ta còn cầm lấy điện thoại ném điện thoại trên mặt bà lão.

 

Bà lão li3m li3m đôi môi khô nứt, xoa xoay tay, không dám nói nữa. Chiếc điện thoại từ từ rơi xuống mặt đất.

 

Đàm Hoan trợn tròn đôi mắt, đột nhiên lại hỏi: "Bà nội..."

 

"Hả?" Vẻ mặt bà lão chờ mong.

 

"Cậu ta có phải là người bị bố nuôi cưỡng gian như trong tin tức đề cập đến không?"

 

"Nhưng đó là giả, người đàn ông đó cưỡng gian không thành công, còn vào cục cảnh sát nữa." Bà lão gật gật đầu: "Cho nên mới nói người tốt sẽ được đền đáp!"

 

"Được rồi được rồi, có phiền hay không. Đưa điện thoại cho tôi." Đàm Hoan hừ lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại, nhanh chóng bấm vào trang cá nhân của mình đổi tên người dùng lại, tiếp theo bấm vào trong trang cá nhân của Quý Lan để lại bình luận.

 

Hữu Mộc Sa Điêu: [Tôi biết cô ta, người thật không được xinh đẹp vậy đâu. Hơn nữa cô ta còn là cái người bị cưỡng gian bị đưa tin trên bản tin của thành phố W đó. Tôi còn tưởng mấy người đều biết chứ!! [doge].]

 

Nửa phút sau, bình luận của cô ta nhanh chóng đứng top 1 bình luận trong bài đăng.

 

___

 

Đúng 9 giờ.

 

Quý Lan ngồi ở trong phòng thi, nhìn bài thi trước mặt, đột nhiên trong lòng cảm thấy có hơi bất an.

 

Nhưng trước khi kịp suy nghĩ cẩn thận thì trong đầu đột nhiên vang lên giọng hát.

 

Nhà của chúng ta ở trên cánh đồng, trên cánh đồng mà chúng ta hy vọng, khói bay bay vào trong nhà mới xây~

 

Quý Lan: "..."

 

Đây là bệnh cũ của cô, chỉ cần thi môn khoa học tự nhiên thì đầu óc căng thẳng sẽ bất đầu cất cao giọng hát. Cô nhăn nhó, dựa theo ký ức điền xong bài thi, cô thở dài một hơi. Top trên 50% sẽ được xếp vào loại B, cho nên cô không cần phải lo lắng về hai môn phụ này. Xoay bút, cô liếc đến góc bàn.

 

Trên góc bàn là chai nước khoáng ngày hôm qua, là do hôm nay cô đặc biệt đem tới, bên trong nổi lên một cây kim ngắn của Tôn Linh.

 

Tôn Linh là bạn thân nhất của Đàm Hoan, nhưng kiếp trước Quý Lan không hề hay biết. Vào trường thi đại học, cô ta trùng hợp ngồi ở phía sau cô, sau khi nghe phần thi nghe bài tiếng Anh thì muốn xem đáp án của cô, lúc ấy Quý Lan là học sinh ngoan ngoãn hiển nhiên là từ chối.

 

Kết quả, Tôn Linh bắt đầu gây rối trong phòng thi, nhưng do nhà cô ta có bối cảnh, chẳng những giáo viên giám thị bảo vệ cho cô ta còn không nói, bản thân cô còn bị giám thị cảnh cáo, bảo cô gây rối bị người khác khinh bỉ, thiếu chút nữa đã bị xem như là gian lận trong thi cử mà lên bản tin thời sự rồi. Cuối cùng Tôn Linh còn lén bỏ cây kim vào chai nước uống của cô, chỉ tiếc kiếp trước phát hiện ra sớm, làm lớn chuyện đi đến lớp học của cô ta. Giáo viên chủ nhiệm vì một điều nhịn chín điều lành cho nên coi như không có chuyện gì xảy ra cả.

 

Bản thân giả vờ ngậm bồ hòn làm ngọt, còn phải chịu đựng cái tiếng thối như shit xung quanh mình. Sau đó, như một bước ngoặt, Đàm Hoan ở trước mặt giáo viên chủ nhiệm đứng về phía Tôn Linh bên kia.

 

Sau này, trong kỳ nghỉ đông của năm nhất đại học, Quý Lan thấy Đàm Hoan trò chuyện sôi nổi trong nhóm trò chuyện cô mới nhận ra hai người bọn họ là cá mè một lứa. Nhưng mà thời gian đã quá muộn.

 

Có lẽ ông trời không nhìn được nữa, cho nên đã thưởng cho cô được điểm cao. Chỉ tiếc...

 

Cô rất hận, cho đến lúc này đây, những người còn thiếu mình, Tôn Linh phải trả, Đàm Hoan cũng phải trả.

 

Đang nghĩ ngợi thì đã kết thúc giờ làm bài. Chuông reo, thu bài.

 

Các thí sinh lần lượt đứng dậy rời đi, Quý Lan vẫn ngồi tại chỗ như cũ. Cô nhìn chằm chằm vào cái chai trên góc bàn. Nghĩ nghĩ một hồi, cô vặn nắp chai ra, uống một ngụm rồi ngậm vào trong miệng.

 

Đang định nuốt xuống thì Quý Lan chợt do dự, dù sao thì một khi không cẩn thận thì chuyện này sẽ ra mạng người đấy!

 

Vậy cái kim này, rốt cuộc là nên nuốt, hay là không nuốt bây giờ?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com