Một trong số họ quay đầu nhìn Tưởng Thiếu Thiên, đưa tay gõ gõ vào đầu mình: "Thiếu Thiên, chị gái cậu hình như có chút không ổn."
Tưởng Thiếu Thiên cũng kinh ngạc nhìn tôi: "Như Ý tỷ, chị nói gì vậy?"
Tôi kéo anh ta ra sau vài bước.
Nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Cốt yêu giỏi nhất là thuật phụ cốt, nó sẽ chui vào xương sống của người sống, khống chế hành vi hoạt động của người sống."
"Vừa rồi lúc vào cửa, cốt yêu đã biến mất không dấu vết, theo lý mà nói, tôi sẽ không thể nào không phát hiện ra chút gì."
"Cho nên tôi đoán, nó bây giờ đã phụ thân vào một trong số bạn của cậu rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tưởng Thiếu Thiên nghe vậy kinh hãi, trực tiếp một bước lớn chặn trước cửa.
Ánh mắt cậu ta đảo qua ba người: "Chị tôi nói đúng, bây giờ các cậu không thể đi."
Cậu ta không chỉ đóng cửa lại, mà còn tìm ra mấy cái thắt lưng da chuẩn bị trói họ lại.
Ba người kinh hãi: "Tưởng Thiếu Thiên! Cậu điên rồi à?"
Thần tình và động tác của họ không có một chút sơ hở nào.
Tôi thở dài, ngăn Tưởng Thiếu Thiên lại.
"Thôi đi, cả Phục Yêu Kính còn chẳng làm nó sợ, nói gì đến mấy cái dây da rách nát của cậu."
"..."
Tôi hắng giọng, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa.
"Nếu ngươi không chịu ra, vậy chúng ta trực tiếp đàm phán điều kiện đi, rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Ngươi phải nói ra thì chúng ta mới giúp được chứ?"
Ba người kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có vẻ đều rất mơ hồ.
Nhưng không lâu sau, một cô gái trong số đó kêu lên: "Trần Tư Tề, cậu cười cái gì?"
Một người khác cũng kinh hãi nhìn về phía chàng trai: "Cậu cười trông kinh vãi..."
Trần Tư Tề không để ý đến họ, quay đầu nhìn tôi: "Như Ý đại sư thật sảng khoái."
Tôi nhìn hắn không nói gì.
Tưởng Thiếu Thiên cũng ngẩn người.
Đơn giản vậy thôi sao?
Cậu ta hoàn hồn, chỉ vào Trần Tư Tề lắp bắp: "Cậu ta! Ở trong cậu ta! Như Ý tỷ mau thu nó đi!"
Tôi mím môi, bảo Tưởng Thiếu Thiên đưa hai người kia ra ngoài.
Không phải là tôi không muốn thu, mà là thật sự không thu được a~!
Cái khó của cốt yêu chính là ở chỗ đó, một khi nó bám vào xương sống của người sống, thì coi như là cùng sống cùng c.h.ế.t với người đó.
Bất kỳ thuật pháp, linh khí nào cũng vô dụng.
Thời loạn thế ngày xưa còn dễ nói, trực tiếp dùng gậy đánh chết, c.h.ế.t một người còn hơn c.h.ế.t cả đám người.
Lúc đó, người bị cốt yêu phụ thân đã bị coi là người c.h.ế.t rồi.
Tôi nói dùng Phục Yêu Kính cũng chỉ là để dọa nó thôi.
Nhưng bây giờ là xã hội văn minh, vô duyên vô cớ c.h.ế.t một người thì biết xử lý thế nào!
Tôi không muốn bị mời đi vào đồn uống trà.
Tôi có chút cạn lời nhìn Trần Tư Tề.
Trần Tư Tề khẽ mỉm cười với tôi, sau đó cúi người chắp tay: "Tiểu sinh Hà Sinh, ra mắt cô nương."
Ồ hô. Hoá ra là một bộ xương cổ.
Khi Tưởng Thiếu Thiên trở lại thì Trần Tư Tề vừa mới giới thiệu xong bản thân.
Tôi nói ngắn gọn lặp lại với cậu ta một lần.
"Hắn tên là Hà Sinh, một ngàn năm trước là một tú tài."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nói xong, tôi nhìn Hà Sinh: "Nói đến đây, ta muốn hỏi một chuyện."
Hà Sinh gật đầu: "Cô nương cứ hỏi."
Tôi ngước mắt nhìn hắn: "Chuyện bà của bạn học Lục Khả, có phải là ngươi giở trò quỷ?"
Hắn cười: "Đúng vậy."
"Bà ta bị liệt nhiều năm, đã dầu hết đèn tắt, ta dùng thuật phụ thân để bà ta có thêm mấy ngày vui vẻ, đây là chuyện tốt mà."
Tôi lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy bây giờ thì sao?"
Cốt yêu rời khỏi, vậy bà của Lục Khả bây giờ biến thành bộ dạng gì?
Hà Sinh thở dài: "Ngày tàn tháng tận rồi."
Bản dịch được đăng trên kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết