Khuôn mặt cô ta tràn đầy oán giận, rồi bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, đôi mắt trở nên hung dữ.
“Ha~ Đàn ông, c.h.ế.t hết đi!”
Lưu Hoan Hoan nấp sau lưng Tống Phi Phi, ló đầu ra:
“Nói trước nhé, cô g.i.ế.c hắn rồi thì đừng g.i.ế.c tôi!”
Chậc, nhà giàu.
Đứa bé trong tay Vương Thiến Nhiên, cũng là anh sát, há miệng lao thẳng về phía tôi, nhưng tôi nhanh tay quăng lưới, bắt gọn.
Lưới này là tác phẩm đỉnh cao của Tống Phi Phi, đan từ chính loại dây đỏ kia.
Từ lúc có Tống Phi Phi, tôi thật sự hiểu được niềm vui của “người chơi nạp tiền”. Trước đây loại dây đỏ trừ tà này chúng tôi toàn dùng dè xẻn từng đoạn, chu sa thượng hạng và gân chó đen rất khó kiếm.
Chó đen phải toàn thân không tạp lông, lại phải là chó c.h.ế.t già tự nhiên, dù sao thì thứ này cũng dùng để trừ tà, nên không được mang oán khí.
Tống Phi Phi thấy dây hiệu quả quá, liền dứt khoát dệt thành lưới.
Cô ấy mở cả một trang trại chó, giờ nuôi cả trăm con ch.ó mực.
Anh sát bị lưới bắt, phát ra tiếng thét chói tai.
Liên tâm tương ứng, mẫu sát trong người Vương Thiến Nhiên lập tức phát điên, cũng gào rú lao đến.
Lúc này, Lưu Nhạc vốn đứng trước bỗng đẩy Lưu Hoan Hoan ra, mình thì nhanh nhẹn tránh sang một bên.
Hai tên đàn ông này, không tên nào chịu thua tên nào.
Tôi phản ứng nhanh, kéo Lưu Hoan Hoan lại, bản thân thì lao lên đỡ lấy Vương Thiến Nhiên.
Mẫu sát dù hung hãn, nhưng ký sinh trên người người sống thì công lực sẽ bị hạn chế.
Chỉ vài chiêu, tôi đã ép được nó thoát ra khỏi người Vương Thiến Nhiên.
“Phi Phi! Ra tay!”
Ngay khi mẫu sát vừa thoát khỏi cơ thể, Tống Phi Phi đã nhanh tay tháo tấm Lôi Kích Mộc Bài trên cổ, ném mạnh lên trán mẫu sát, còn tôi thì lập tức rút hồ lô thu cả mẹ lẫn con vào trong.
Mẫu tử sát – thi thân hóa sát, hồn phách bất diệt, chỉ có thiêu hủy xác mới có thể tiêu trừ tận gốc.
Khi mẫu tử sát biến mất, Vương Thiến Nhiên cũng trợn mắt ngất lăn ra đất.
Sương mù quanh chúng tôi cũng dần tản đi, mọi người mới phát hiện — thật ra từ nãy đến giờ, chúng tôi vẫn chưa rời khỏi chỗ cây thông ban đầu.
Lưu Hoan Hoan không khách khí gì mà giáng hai cái tát khiến Vương Thiến Nhiên tỉnh lại. Cô ta ôm mặt ngồi dậy, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Xử xong Vương Thiến Nhiên, Lưu Hoan Hoan quay lại, hung hăng lườm Lưu Nhạc, hắn cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã bệt ra đất:
“Tôi đâu có muốn vậy! Là Lưu Hồng Thịnh dùng công ty tôi để ép tôi!”
“Công ty tôi đứt vốn, đó là tâm huyết bao năm của tôi! Tôi cũng hết cách mà!”
“Hắn nói, chỉ cần tôi vào nhà, nhổ cây đinh gỗ đào ở góc tây bắc sân, hắn sẽ giúp tôi cứu công ty.”
“Tôi chỉ... chỉ rút một cây đinh thôi mà!”
Mặt Lưu Hoan Hoan đen như đ.í.t nồi, Tống Phi Phi ghé sát tai tôi thì thầm: “Lưu Hồng Thịnh là con trai bác cả của Lưu Hoan Hoan đấy. Chậc, nhà giàu ~”