Tống Phi Phi loạn đả một tràng chiêu thức lộn xộn, quỷ tướng thì không hề hấn, nhưng đám quỷ sát xung quanh bị diệt mất mấy tên.
Tôi cảm thấy được an ủi không ít, sau bao trận tác chiến kề vai, cuối cùng Phi Phi cũng đã có thể độc chiến một phương.
Nhân lúc Phi Phi đại sát tứ phương, tôi rút cờ lệnh, nhanh chóng bày trận thất tinh trừ quỷ trong phòng.
“A a a!”
Phi Phi chiến đấu hăng máu, tiện tay ném luôn cả lệnh bài gỗ sét đánh mà tôi đưa cho, đập thẳng vào mặt quỷ tướng.
Quỷ tướng rú lên thảm thiết, toàn thân bốc khói đen, nhiệt độ phòng tụt xuống mấy độ.
Chính là lúc này!
“Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như lệnh!”
Rèm cửa trong phòng tự động tung bay, thất tinh trừ quỷ trận khởi động.
Một luồng kim quang chói lòa bùng phát giữa phòng khách.
Ánh sáng tắt, mặt đất còn lại mấy viên châu xám tro.
Tống Phi Phi vừa định nhặt lên, tôi lập tức ngăn lại.
“Đừng đụng bậy, đó là âm khí của quỷ hóa thành, gọi là quỷ châu. Người thường đụng vào sẽ bị âm khí ám thân, đau ốm cả tháng.”
Tôi nhặt mấy viên châu cất vào hũ gỗ đào, còn chưa kịp thở phào, Tống Phi Phi đã nhặt chiếc laptop dưới bàn:
“Ủa nãy chắc tôi giẫm vỡ laptop của người ta rồi.”
“Tạch”
Laptop sáng màn hình, đèn trong phòng cũng bật lên.
Một người đàn ông cao gầy, đeo kính, đang đứng đờ ra ở hành lang.
Tôi cúi đầu nhìn lại....
Tôi và Phi Phi mỗi người một cây kiếm, tay Phi Phi còn ôm laptop.
Cả căn phòng tan hoang, gối ôm bị c.h.é.m đôi, lông vũ bay tứ tán.
Cảnh tượng này… đúng là dễ khiến người hiểu lầm.
Tôi còn chưa kịp giải thích, người đàn ông kia đã giơ cây lau nhà lên:
“Đừng nhúc nhích! Tôi báo công an rồi đó!”
Hắn chính là người đã mua sợi dây đỏ kia.
Sau khi để lại địa chỉ xong, hắn càng nghĩ càng thấy lạ, kể với bạn bè thì ai cũng bảo hắn chắc bị lừa, nói đây là chiêu trò lừa đảo mới, bị lừa rồi còn phải đếm tiền giúp tụi lừa đảo.
Tôi đặt kiếm xuống, ngồi phịch xuống sofa.
Mệt rồi, không muốn giải thích gì nữa.
Khi tôi và Phi Phi ra khỏi đồn cảnh sát, trời gần sáng.
Người làm biên bản vẫn là bạn cũ của tôi, Lăng Duệ.
Anh ta cố nén cười, mặt đỏ gay, nhưng vẫn phải làm đúng quy trình.
Cuối cùng, Tống Phi Phi phải bồi thường 3 vạn tệ mới dàn xếp xong.
“Ha ha ha ha ha ha, hai người làm gì vậy, diễn ‘Tuyệt sắc thần trộm’ à?”
Lăng Duệ cười đến chảy nước mắt.
Tôi nhặt sợi lông vũ dính trên đầu Phi Phi: “Thôi nào, đừng giận nữa.”
“Bị hiểu lầm là số mệnh của anh hùng!”
Sắc mặt Phi Phi mới dễ coi hơn một chút: “Tức c.h.ế.t đi được! Một cái đồng hồ của tôi cũng đáng giá hơn cả căn hộ của hắn, mà dám gọi tôi là trộm? Coi thường ai vậy hả!”