"Thôi được rồi, đ.í.t sắp kẹp không nổi cuwst rồi, còn ở đó mạnh miệng làm gì?"
Tôi véo mặt Lâm Ngữ Đồng nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhìn ra trúng phải loại cổ gì.
Hết cách rồi, cổ thuật Miêu Cương đều là đời đời truyền thừa, kế thừa cực kỳ bí mật.
Hơn nữa chủng loại cổ trùng nhiều như sao trên trời, cho dù là người học mấy chục năm cổ thuật, cũng không có tự tin nói mình có thể nhận biết được hết cổ trên đời.
Huống chi là tôi và Kiều Mặc Vũ loại nửa vời này.
"Mau, đỡ, đỡ tôi đi vệ sinh!"
Lâm Ngữ Đồng mang một vẻ quyết tuyệt, như thể nếu không ai dìu cô đi vệ sinh, cô sẽ th//ắt cổ c.h.ế.t ở đây.
Tôi chỉ còn cách xuống giường đỡ cô ấy dậy, Tống Phi Phi thì đỡ Thẩm Lam.
Kiều Mặc Vũ vội vàng đẩy cửa bước vào, tay cầm đèn pin, chúng tôi vừa bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng động trước cửa quán trọ.
"Ha ha ha, Thạch Đầu, lần này toàn là hàng thượng hạng cả đấy!"
Giọng nói thô kệch đột ngột dừng lại khi nhìn thấy chúng tôi.
Một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ màu vàng, thân hình vạm vỡ, rất khỏe mạnh.
Thêm vào đó là bộ râu quai nón rậm rạp, trông không giống đạo sĩ mà giống thổ phỉ hơn.
Bên cạnh ông ta là một hàng người mặc áo choàng đen.
Một, hai, ba...
Tổng cộng có năm người.
Số lẻ là dương, số chẵn là âm.
Nếu không có trường hợp đặc biệt, người đuổi xác thường mang theo số lượng xác c.h.ế.t là số chẵn.