Tống Phi Phi vươn vai, mở điện thoại ra lướt mạng g.i.ế.c thời gian.
“Ối đậu xanh, Linh Châu coi nè!”
Tôi cầm điện thoại xem, thấy bài đánh giá mới về sợi dây đỏ trong cửa hàng của chúng tôi.
Vì hệ thống chuyển phát trong thành phố do công ty của Phi Phi đảm nhiệm, nên tốc độ giao hàng còn nhanh hơn cả ship đồ ăn.
“Cứu với Linh Châu đạo trưởng!”
“Đậu má, sợ muốn tè ra quần, giờ tui trốn dưới chăn run cầm cập, ai cứu tui với!”
“Tui đặt sợi dây đỏ chơi chơi, buộc thêm con d.a.o gọt trái cây ở đầu dây rồi treo ngoài cửa.”
“Đang nằm chơi điện thoại thì nghe ‘keng’ một cái, mở camera lên coi—”
“Dao rơi xuống đất rồi, dây đỏ cũng đứt, camera tự dưng chớp tắt liên tục!”
“Chắc chắn có ma vô nhà tui rồi! Mà là ma sống luôn á! Giờ tui trốn dưới chăn có an toàn không?! Đạo trưởng mau cứu tui với!”
Dây đỏ đứt, quỷ nhập môn!
Sắc mặt tôi lập tức nghiêm túc.
“Phi Phi, mau hỏi hắn địa chỉ!”
Tống Phi Phi cũng căng thẳng, lập tức trả lời thẳng dưới bài đánh giá dây đỏ:
“Địa chỉ, nhanh!”
“A a a Linh Châu đạo trưởng đó sao? Nhà tui ở khu Vân Đỉnh Hoa Viên, tòa 6, tầng 6, đạo trưởng mau tới!”
Khu Vân Đỉnh Hoa Viên là khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở đây, phong thủy cũng không tệ.
Chỉ có điều, theo Kinh Dịch, số 6 thuộc âm, số 9 thuộc dương. Mà hắn thì đang ở căn có toàn số 6…
Tống Phi Phi đạp mạnh chân ga, xe phóng như bay về phía Vân Đỉnh Hoa Viên.
Lần đầu tiên tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của việc mua siêu xe: thời gian chính là sinh mạng.
Từ chỗ tôi đến Vân Đỉnh Hoa Viên chỉ cách ba con phố, chỉ một nhấn ga là tới.
Tống Phi Phi dừng xe chắn luôn cổng khu, bảo vệ vừa thò đầu ra, cô ấy đã ném chìa khóa xe cho ông ta.
“Ê, cô làm gì vậy—”
Chưa để ông nói hết câu, tôi và Phi Phi đã lao vào khu dân cư, nhất là Phi Phi, nhún một cái vượt qua thanh chắn xe như vận động viên điền kinh.
Tư thế ấy, dáng người ấy, khiến ông bảo vệ đứng hình luôn.
Nhưng giây tiếp theo: “Á á Linh Châu chờ tui với, tui bị chuột rút rồi, đau quá đau quá~”
Con nhỏ ngốc này…
Tôi chạy vội tới tòa nhà số 6, thì phát hiện dưới tầng còn có cửa khóa, phải quét mặt mới vào được.
“Phi Phi, đi gọi bảo vệ mở cửa đi.”
Tống Phi Phi nhăn mặt nhăn mũi chạy tới, đột nhiên đặt bàn tay lên mặt tôi, đẩy tôi qua một bên.
“Tránh ra.”
Nhận diện khuôn mặt thành công, cửa mở.
Thấy tôi trố mắt, Phi Phi tự đắc hất cằm: “Nhìn gì? Khu cao cấp nào trong thành phố này mà không có nhà tôi?”
“Vậy sao nãy cậu không lái xe xuống hầm luôn?”
Phi Phi bĩu môi:
“Xe mới mua mấy hôm, chưa đăng ký trong khu này. Phiền c.h.ế.t đi, mỗi lần mua xe lại phải đăng ký khắp các khu, mệt muốn chết!”
Con nhỏ nhà giàu này…
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi lườm một cái rồi lao vào thang máy. Căn tầng này âm khí quá nặng, xem ra không chỉ có một mình quỷ tướng ở đây.
“Đinh~”
Thang máy đến tầng 6. Đúng là khu cao cấp, thang chạy nhanh như bay.
Tôi nhìn qua dãy số, phòng 602 đang tràn ngập hắc khí. Chính là nó rồi.
Tống Phi Phi loạn đả một tràng chiêu thức lộn xộn, quỷ tướng thì không hề hấn, nhưng đám quỷ sát xung quanh bị diệt mất mấy tên.
Tôi cảm thấy được an ủi không ít, sau bao trận tác chiến kề vai, cuối cùng Phi Phi cũng đã có thể độc chiến một phương.
Nhân lúc Phi Phi đại sát tứ phương, tôi rút cờ lệnh, nhanh chóng bày trận thất tinh trừ quỷ trong phòng.
“A a a!”
Phi Phi chiến đấu hăng máu, tiện tay ném luôn cả lệnh bài gỗ sét đánh mà tôi đưa cho, đập thẳng vào mặt quỷ tướng.
Quỷ tướng rú lên thảm thiết, toàn thân bốc khói đen, nhiệt độ phòng tụt xuống mấy độ.
Chính là lúc này!
“Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như lệnh!”
Rèm cửa trong phòng tự động tung bay, thất tinh trừ quỷ trận khởi động.
Một luồng kim quang chói lòa bùng phát giữa phòng khách.
Ánh sáng tắt, mặt đất còn lại mấy viên châu xám tro.
Tống Phi Phi vừa định nhặt lên, tôi lập tức ngăn lại.
“Đừng đụng bậy, đó là âm khí của quỷ hóa thành, gọi là quỷ châu. Người thường đụng vào sẽ bị âm khí ám thân, đau ốm cả tháng.”
Tôi nhặt mấy viên châu cất vào hũ gỗ đào, còn chưa kịp thở phào, Tống Phi Phi đã nhặt chiếc laptop dưới bàn:
“Ủa nãy chắc tôi giẫm vỡ laptop của người ta rồi.”
“Tạch”
Laptop sáng màn hình, đèn trong phòng cũng bật lên.
Một người đàn ông cao gầy, đeo kính, đang đứng đờ ra ở hành lang.
Tôi cúi đầu nhìn lại....
Tôi và Phi Phi mỗi người một cây kiếm, tay Phi Phi còn ôm laptop.
Cả căn phòng tan hoang, gối ôm bị c.h.é.m đôi, lông vũ bay tứ tán.
Cảnh tượng này… đúng là dễ khiến người hiểu lầm.
Tôi còn chưa kịp giải thích, người đàn ông kia đã giơ cây lau nhà lên:
“Đừng nhúc nhích! Tôi báo công an rồi đó!”
Hắn chính là người đã mua sợi dây đỏ kia.
Sau khi để lại địa chỉ xong, hắn càng nghĩ càng thấy lạ, kể với bạn bè thì ai cũng bảo hắn chắc bị lừa, nói đây là chiêu trò lừa đảo mới, bị lừa rồi còn phải đếm tiền giúp tụi lừa đảo.
Tôi đặt kiếm xuống, ngồi phịch xuống sofa.
Mệt rồi, không muốn giải thích gì nữa.
Khi tôi và Phi Phi ra khỏi đồn cảnh sát, trời gần sáng.
Người làm biên bản vẫn là bạn cũ của tôi, Lăng Duệ.
Anh ta cố nén cười, mặt đỏ gay, nhưng vẫn phải làm đúng quy trình.
Cuối cùng, Tống Phi Phi phải bồi thường 3 vạn tệ mới dàn xếp xong.
“Ha ha ha ha ha ha, hai người làm gì vậy, diễn ‘Tuyệt sắc thần trộm’ à?”
Lăng Duệ cười đến chảy nước mắt.
Tôi nhặt sợi lông vũ dính trên đầu Phi Phi: “Thôi nào, đừng giận nữa.”
“Bị hiểu lầm là số mệnh của anh hùng!”
Sắc mặt Phi Phi mới dễ coi hơn một chút: “Tức c.h.ế.t đi được! Một cái đồng hồ của tôi cũng đáng giá hơn cả căn hộ của hắn, mà dám gọi tôi là trộm? Coi thường ai vậy hả!”