Tống Phi Phi ngây thơ gãi đầu: "Kỳ lạ, rõ ràng là tôi đã bấm rồi mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, cô ấy mới đưa tay ấn số 9 trên bảng điều khiển thang máy.
Thời gian chờ đợi dường như quá dài.
Tôi liếc nhìn, phát hiện chữ số "9" đang sáng bỗng tắt ngúm.
"Tình hình gì vậy, thang máy hỏng rồi à?"
Ngay khi tôi chuẩn bị đưa tay ấn lại nút thang máy, thang máy đột ngột rung lắc mạnh.
Đèn tắt ngóm.
Thang máy bệnh viện luôn mang một ý nghĩa kinh dị, âm u khó tả.
Trong không gian tối đen, chật hẹp, tôi có thể nghe rõ tiếng hít thở của chính mình.
"Két!"
Một tiếng kim loại ma sát chói tai phát ra từ trên đỉnh thang máy.
Sau một khoảng dừng ngắn, thang máy bắt đầu lao xuống với tốc độ kinh hoàng.
"Ầm!"
Thang máy rơi mạnh xuống đất, tôi chống tay vào tường để giữ thăng bằng, Tống Phi Phi và Thẩm Hạo đều ngã nhào.
"Mẹ kiếp, đau c.h.ế.t đi được!"
Lúc này, đèn thang máy nhấp nháy vài cái, phát ra ánh sáng lờ mờ.
Ánh sáng này, trắng bệch pha chút xanh lục, khiến Tống Phi Phi trông như một con ma nữ.
Cô ấy chật vật bò dậy, Thẩm Hạo cũng chống chân đứng lên:
"Thang máy này chất lượng kém vậy?
"Nếu Sa Sa gặp chuyện khi đi thang máy thì sao, không được, tôi phải đi tìm nhân viên bệnh viện phản ánh mới được."
Đang nói chuyện, cửa thang máy mở ra.
"Ding——"
Trên bảng điều khiển thang máy, số "-1" đang nhấp nháy ánh sáng trắng u ám.
Cùng với việc cửa thang máy mở ra, một đám người lục tục bước vào, không gian chật hẹp lập tức trở nên đông đúc.
Tôi đếm qua, tổng cộng 7 người, cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có, gương mặt khác nhau hoàn toàn, nhưng đều có dáng vẻ cứng đờ như nhau.
Đến gần hơn, trong mũi còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
"Á chà, sao mà lạnh thế!"
Thẩm Hạo này có một tật, cứ căng thẳng là thích nói.
Anh ta xoa xoa cánh tay nổi da gà, nhiệt tình chào hỏi một ông cụ đứng gần mình nhất:
"Ông ơi, ông cẩn thận nhé, thang máy này hơi bị chập chờn đó."
Tôi và Tống Phi Phi không nói gì, lặng lẽ thu mình vào góc tường, cố gắng giữ khoảng cách với những người này.
Tầng hầm dưới cùng là nhà xác của bệnh viện.
Thẩm Hạo vừa nói không sai, kể từ khi những người này bước vào thang máy, nhiệt độ trong thang máy giảm đột ngột, cứ như thể đây không phải là người, mà là 7 tảng băng di động.
Nếu đoán không sai, những người này hẳn là th//i th//ể được bảo quản lâu ngày trong nhà xác.
Không biết họ đã bị đông lạnh bao lâu, từng người đều tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, quả nhiên thấy dưới chân họ có những vũng nước loang lổ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Cô ơi, sắc mặt cô trông không được tốt lắm."
Bà cô mặt mày xanh mét, không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Thẩm Hạo cũng không ngại ngùng, tiếp tục bắt chuyện với người khác:
"Ôi chà, chị ơi, sắc mặt chị cũng không tốt, chị bị bệnh gì vậy?
"Sao lại một mình đi ra ngoài vào ban đêm thế này, sao không có ai chăm sóc chị."
Sau khi hỏi han hết một lượt, Thẩm Hạo cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.