Thạch Đầu đột nhiên đứng dậy, trong đôi mắt bộc phát ra sự hận thù mãnh liệt:
"Từ Lão Thất, ông là súc sinh!"
Anh ta túm lấy Từ Lão Thất, đ.ấ.m đá như mưa.
Trong tiếng gào thét đau khổ của anh ta, ba người chúng tôi ngồi xổm một bên, nghe mà cảm khái không thôi.
Hóa ra con quỷ cổ này, lại là con gái ruột của Từ Lão Thất, Từ Nguyệt.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Từ Nguyệt và Thạch Đầu là một đôi tình nhân.
Nhưng Từ Lão Thất chê Thạch Đầu nghèo, không chịu đồng ý chuyện hôn sự của họ.
Hai con gấu kia, là Thạch Đầu từ nhỏ đã nuôi lớn.
Bất đắc dĩ, Thạch Đầu bắt đầu đi theo Từ Lão Thất gi//ết người phóng hỏa, buôn bán phụ nữ.
Nhưng Từ Lão Thất vẫn không hài lòng.
Từ Nguyệt là một cô gái lương thiện, cô ấy phát hiện ra những chuyện này, cầu xin Thạch Đầu cùng mình bỏ trốn.
Cô ấy nói không muốn Thạch Đầu tiếp tục đi theo cha mình hại người.
Hai người hẹn nhau đến thành phố lớn làm thuê, làm một đôi tình nhân bình thường, bị Từ Lão Thất phát hiện.
Từ ngày đó, Từ Nguyệt liền mất tích.
Từ Lão Thất nói, cô ấy vào tỉnh thành làm thuê.
Muốn gặp được Từ Nguyệt, thì phải làm đồ đệ của ông ta, theo ông ta học quỷ cổ thuật, khi nào học thành xuất sư, khi đó sẽ cho họ kết hôn.
Thạch Đầu học một lèo từ 18 tuổi học đến 28 tuổi.
Và anh ta càng hiểu rõ về quỷ cổ chi thuật, thì càng hiểu rõ, Từ Nguyệt đã phải chịu đựng những đau khổ gì.
"Súc sinh, trả A Nguyệt của tôi lại cho tôi, ông trả cô ấy lại cho tôi!!!"
Một người đàn ông to lớn, khóc đến không thở nổi, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, nhìn thật đáng thương.
Nhưng nghĩ đến việc anh ta vì cưới cô gái mình yêu, mà có thể đi theo Từ Lão Thất buôn bán phụ nữ, tôi lại không đồng tình nổi.
Từ Lão Thất răng cũng bị đánh rụng mấy cái, vừa mở miệng, m.á.u đã ồ ạt chảy ra ngoài:
"Cái, cái con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, không những không muốn học quỷ cổ thuật, mà còn định báo cảnh sát!"
"Quỷ cổ chi thuật của Từ gia ta đời đời tương truyền, sao có thể đoạn tuyệt trên tay ta?!"
"Ta có gì sai?!"
"Ta sinh ra nuôi nấng nó, cái mạng này của nó chính là của ta!"
"A!"
"Giết ông, g.i.ế.c ông!"
Thạch Đầu mắt đỏ ngầu giơ nắm đ.ấ.m lên, hung hăng đ.ấ.m một quyền lại một quyền vào Từ Lão Thất.
Dần dần, Từ Lão Thất không còn động tĩnh gì nữa.
Một khuôn mặt sớm đã không nhìn rõ ngũ quan, trở thành một bãi thịt nhão.
Quỷ cổ truyền nhân Từ Lão Thất, cuối cùng đã bị chính người đệ tử duy nhất của mình đánh chết.
Tay của Thạch Đầu sớm đã rách da, lộ ra lớp thịt màu đỏ hồng bên trong.
Anh ta lại giống như một con rối gỗ không có cảm giác đau, máy móc vung nắm đấm, không biết mệt mỏi đ.ấ.m xuống từng cái một.
Tôi thở dài, bước lên phía trước kéo tay anh ta:
"Được rồi, người cũng c.h.ế.t rồi."
"Anh cũng biết Từ Nguyệt tam hồn thất phách sớm đã bị luyện thành quỷ cổ, không còn hy vọng đầu thai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Muốn để cô ấy an tâm rời đi, thì hãy để cô ấy giải thoát đi."
Thạch Đầu ngẩng đầu lên, nhìn tôi ngơ ngác:
"Giải thoát như thế nào?"
"Gi//ết cô ấy."
"Cô!"
Tôi giữ chặt vai Thạch Đầu, cúi người xuống nhìn anh ta nghiêm túc:
"Linh hồn và thân thể của cô ấy vĩnh viễn bị mắc kẹt trong quỷ cổ này."
"Quỷ cổ lấy sinh hồn làm thức ăn, mỗi năm không biết phải hại c.h.ế.t bao nhiêu người vô tội."
"Cô ấy là một cô gái chính nghĩa lương thiện, nếu còn sống, biết mình biến thành bộ dạng này, chắc chắn sẽ cầu xin anh gi//ết cô ấy đi."
Thạch Đầu đau khổ nhắm mắt lại, hai dòng huyết lệ chảy xuống từ khuôn mặt đen gầy của anh ta.
"Trước khi gi//ết cô ấy, anh phải thả bạn tôi ra trước."
Mất đi người yêu, Thạch Đầu như một cái xác không hồn.
Hầu như không do dự gì, anh ta đồng ý tất cả các điều kiện của tôi.
Anh ta cầm d.a.o găm, không chút do dự m//ổ n.g.ự.c Từ Lão Thất, rồi đào ra một con rắn nhỏ dài bằng ngón tay cái.
Anh ta cắt đầu rắn, vắt ra một chén nhỏ m.á.u rắn, cho Thẩm Lam và Lâm Ngữ Đồng uống.
Không lâu sau, thân thể quỷ cổ co rút mạnh, nhanh chóng co nhỏ đi một nửa.
Bên cạnh, nằm Thẩm Lam và Lâm Ngữ Đồng với vẻ mặt trắng bệch.
Làm xong tất cả những việc này, Thạch Đầu ôm quỷ cổ, liếc nhìn chúng tôi, ánh mắt nhạt nhòa:
"Những nữ thi kia đều ở Tây Sương phòng, một hồn một phách mất đi được Từ Lão Thất cất trong bình đất trên mái nhà phòng bên."
"Các cô mang người đến đó nghỉ ngơi đi, tôi không muốn ai quấy rầy chúng tôi."
Anh ta ôm quỷ cổ đi về phía Đông Sương phòng, như đang ôm một báu vật hiếm có trên đời.
Tôi gật đầu, gọi Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cõng người đến Tây Sương phòng.
Đợi tôi đánh thức những nữ thi kia, trời đã dần sáng, phương đông xuất hiện một vệt trắng như bụng cá.
Còn Đông Sương phòng, lửa bốc ngút trời, khói mù mịt.
Thạch Đầu đã tự thiêu cùng quỷ cổ.
Hai con gấu kia kêu rên một lúc trong sân, cuối cùng luyến tiếc đi xuống núi, cứ ba bước ngoái đầu lại.
Lúc này Lâm Ngữ Đồng và Thẩm Lam đều đã tỉnh, cũng đã nghe Tống Phi Phi kể lại mọi chuyện.