Tôi tham gia một chương trình tạp kỹ, với tư cách người bình thường chấm điểm trang trí nhà cho các ngôi sao.
Các khách mời khác đều chấm điểm rất cao, chỉ có tôi chấm cho Ảnh hậu 1 điểm.
"Cái trận cầu tự này của cô bày không đúng, cầu được toàn là th//ai ch//ết."
"Trận đào hoa bày ở đầu giường thì không tệ, nhưng chiêu là đào hoa cho chồng cô."
Trên mạng đồn rằng, Ảnh hậu hôm đó tức giận đến s//ẩy thai nhập viện.
Fan hâm mộ phẫn nộ, ép tôi đến bệnh viện dập đầu xin lỗi Ảnh hậu.
Nhưng không ngờ, Ảnh hậu nhìn thấy tôi liền khóc lóc quỳ xuống: "Linh Châu đại sư, cầu xin cô cứu con tôi!"
***
"Ủa, sao lại là nhà thô thế này?"
Hôm nay tham quan là căn hộ cao cấp của tiểu sinh đang nổi Lục Ngạn trong khu dân cư cao cấp.
Vừa bước vào cửa, tôi đã kinh ngạc.
Tường bẩn loang lổ, sàn nhà thô ráp như xi măng, có vài chỗ dây điện còn trần ra ngoài. Cả căn nhà trông như một tòa nhà bỏ hoang đang xây dở, toát lên vẻ tiêu điều khắp nơi.
Trông giống như một tòa nhà bỏ hoang xây dở.
"Phụt ~"
Nghe tôi nói vậy, cô gái trẻ bên cạnh che miệng cười duyên:
"Cô không hiểu thì đừng nói bậy, nhà anh Lục trang trí theo phong cách Syria đang thịnh hành nhất đấy."
"Cái vị bê tông cốt thép thô ráp này, có vẻ đẹp tự nhiên và mộc mạc nguyên thủy nhất."
"Sống trong nhà sẽ thấy lòng rất yên tĩnh, loại nhà quê như cô sẽ không hiểu đâu."
Lục Ngạn liếc nhìn cô với vẻ tán thưởng:
"Cô Trương Cầm quả không hổ danh là nhà thiết kế nội thất nổi tiếng, con mắt rất tinh tường."
Trương Cầm là một phú nhị đại, học nghệ thuật ở nước ngoài.
Sau khi tốt nghiệp về nước, cô đã tổ chức một triển lãm nghệ thuật cá nhân rất hoành tráng.
Nghe nói lần này tổ chương trình mời cô, phí xuất hiện là năm mươi vạn.
Không giống như tôi, chỉ có năm vạn.
Chương trình này nói là mời người thường chấm điểm trang trí nhà cửa cho các ngôi sao, nhưng thực ra giám khảo không phải là người bình thường.
Tôi là một đạo sĩ, xem tướng số trực tuyến, có hàng triệu người hâm mộ, cũng coi như là một hot girl mạng.
Một giám khảo khác là thái tử của công ty bất động sản lớn nhất thành phố, Chu Kỳ, ngoại hình tuấn tú, khí chất ngông nghênh. Phí xuất hiện của anh ta là một trăm năm mươi vạn.
Tôi ai oán nhìn anh ta, tiền, quả nhiên chỉ chảy về những người không thiếu tiền.
Chu Kỳ cảm thấy ánh mắt của tôi, cho rằng tôi muốn anh ta giúp đỡ giải vây.
Anh ta nhướng mày, khoanh tay trước n.g.ự.c cười nhạo tôi:
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Nghe nói Lục Linh Châu đại sư là một đạo sĩ, hẳn là có những kiến giải khác ở những góc độ khác."
Hai chữ "đại sư" được nhấn mạnh một cách cố ý, nghe rất khoa trương.
Giọng điệu của anh ta không thiện cảm, không giống như giải vây, mà giống như đào hố cho tôi nhảy vào.
Bọn phú nhị đại du học này, thật sự không có chút lòng kính sợ nào đối với văn hóa truyền thống.
Nhưng căn nhà này, quả thật tồn tại không ít vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi quay sang Lục Ngạn, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu chân thành:
"Nhà cũng như người, đều có trường khí của riêng mình."