"Nghe đồn trong mộ của đại tế tự Shaman, đều sẽ chôn theo một cái mặt nạ và một cây quyền trượng."
"Đeo cái mặt nạ đó vào, có thể giao tiếp âm dương, hiệu lệnh quỷ thần."
"Cây quyền trượng đó càng được làm từ linh mộc đã tuyệt chủng từ lâu."
"Trăm năm thành tài, ngàn năm thành linh. Cây quyền trượng đó, có thể hô phong hoán vũ, khuấy đảo thiên tượng."
"Các người, có muốn xem không?"
"Ực~"
Kiều Mặc Vũ nuốt nước miếng, con ngươi đột nhiên tỏa sáng.
"Còn có bảo bối này nữa?!"
Tôi cảm thấy Chu Thanh Hạo có chút không bình thường.
Đường đường là một giáo sư đại học, trước đó còn ra vẻ là một người vô thần kiên định, bây giờ nhìn lại, còn giống kẻ trộm mộ hơn cả Kiều Mặc Vũ.
Tôi đá Kiều Mặc Vũ một cái, liếc mắt khinh bỉ cô ấy:
"Quên chúng ta đến đây làm gì rồi hả?!"
Kiều Mặc Vũ nháy mắt với tôi, tôi lập tức hiểu ý cô ấy.
"Tôi biết mục đích chính của chúng ta là cứu Tống Phi Phi, tôi chỉ giả vờ bị Chu Thanh Hạo mê hoặc thôi."
"Cậu đừng lo, chị đây có nhịp điệu riêng."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Đường Kiều Kiều lại đến kéo Chu Thanh Hạo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chỗ này nhìn đáng sợ nguy hiểm quá, chúng ta về trước đi."
"Á da!"
Chu Thanh Hạo mất kiên nhẫn đẩy Đường Kiều Kiều ngã xuống đất, vẻ mặt có chút dữ tợn.
"Em có thể đừng phiền nữa được không!"
"Muốn về thì tự em về đi, đừng kéo anh, cút đi!"
Đường Kiều Kiều làm ra vẻ bị tổn thương, trong ánh mắt lại mang theo vẻ vui mừng.
"Em không, em cứ muốn đưa anh về cùng!"
"Anh là vị hôn phu của em, anh phải nghe lời em đi theo em."
Nghe thấy lời này, Chu Thanh Hạo phiền não vô cùng, hắn giận dữ trừng mắt nhìn Đường Kiều Kiều:
"Chúng ta chia tay đi!"
"Từ giờ trở đi em đi đường một mình, anh đi đường của anh, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng không liên quan đến nhau!"
"Đừng quản anh nữa, cút đi!!!"
Đường Kiều Kiều ôm ngực, không thể tin được nhìn Chu Thanh Hạo.
"Anh nói gì, anh thật sự muốn chia tay với em?"
Ồ, bây giờ đây mới là Đường Kiều Kiều thật.
Nữ quỷ kia lại bay ra ngoài rồi.
Chu Thanh Hạo lạnh mặt, có chút nghiêm khắc:
"Cút nhanh."
"Oa!"
Đường Kiều Kiều không chịu được nữa, ôm mặt khóc chạy ra ngoài.
"Chu Thanh Hạo, anh đừng hối hận!"
"Em sẽ không bao giờ tốt với anh nữa!"
Tôi sắp nôn rồi, thật sự.
Vậy nên con quỷ cái này làm ra trận chiến lớn như vậy, chỉ để ép Chu Thanh Hạo và Đường Kiều Kiều chia tay?
Hả?
Khổ cực lắm mới nhập vào người khác, cũng không hại người, chỉ chọc gậy bánh xe để người ta chia tay nhau?
Khuôn mặt Kiều Mặc Vũ nhăn nhó thành biểu tượng cảm xúc ông lão tàu điện ngầm, vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Tôi thở dài xoa mặt, quay đầu nhìn Chu Thanh Hạo:
"Đi thôi."
Trên lều chúng tôi đốt lửa trại, còn để cả vũ khí.
Đường Kiều Kiều tuy rằng nhát gan, nhưng chỉ cần không chạy loạn ngoan ngoãn ở trong lều, chắc là sẽ không có chuyện gì.
Bây giờ, tìm Tống Phi Phi mới là quan trọng nhất.
Trong rừng có dấu vết người giẫm lên, chắc là của nhóm Lưu Đại Tráng.
Kỳ lạ là, Lưu Đại Tráng c.h.ế.t ở trước cửa, vậy đồ đệ của ông ta là Lê Kim đâu?
Tôi mang theo nghi ngờ trùng trùng, cùng Kiều Mặc Vũ xuyên qua khu rừng rậm này.
Những thực vật này không biết đã sinh trưởng bao lâu, hình thể lớn hơn bình thường rất nhiều.
Tôi thậm chí còn ngửi thấy trong không khí cái mùi đặc trưng của ánh nắng.
Không biết cái mặt trời đó, bọn họ đã làm ra bằng cách nào, quả thực không thể tin nổi.
"Tế tư nhảy đồng ở Đông Bắc đều là hai người, chia làm nhất thần và nhị thần. Họ cho rằng nhất thần là đối tượng linh hồn nhập vào, nhị thần là trợ thủ."
"Đạo Shaman cũng có tập tục này."
"Hai cây cây bảo vệ quan quách kia, cũng là nhất thần và nhị thần."
"Theo ghi chép, mặt nạ và quyền trượng, hẳn là được giấu trên hai thần thụ thụ."
Tôi gật đầu, cùng Kiều Mặc Vũ bám sát theo sau lưng Chu Thanh Hạo.