Trong nhà để xe trống trải chỉ còn lại ba người chúng tôi, và một xác chết.
Lúc này Lưu Đại Tráng mới khổ sở nhìn chúng tôi:
"Không phải quy tắc đã bảo các cô phải ghi nhớ sao?"
"Tại sao còn đi đắc tội với bác sĩ Lăng?"
Lưu Đại Tráng nói, Lăng Tuấn này nhỏ mọn lại hay nói móc, hơn nữa hễ không vừa ý là lại động tay búng trán người khác.
"Anh ta ngay cả trán của cục trưởng cũng dám búng, trong nhà tang lễ này ai cũng không dám trêu chọc anh ta."
Tôi và Tống Phi Phi mặt mày cứng đờ, Tống Phi Phi xoa xoa cái trán đỏ bừng, không thể tin được nhìn Lưu Đại Tráng:
"Ông, ông nói cái 'cẩn thận pháp y', là có ý này sao?"
Tôi cũng có chút cạn lời: "Vậy những điều khác thì sao? Là có ý gì?"
Lưu Đại Tráng lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt thâm sâu khó dò:
"Sau này các cô sẽ biết."
"Bây giờ đẩy xác đến phòng giải phẫu trước đi."
Bãi đậu xe ở phía đông xa nhất của nhà tang lễ.
Từ đông sang tây, phía bắc lần lượt là phòng xử lý thi hài, phòng tưởng niệm và phòng hỏa táng, phía nam thì bố trí một dãy dài các phòng linh cữu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hướng đi của toàn bộ nhà tang lễ từ đông sang tây, ngụ ý rằng người c.h.ế.t một đường về tây, người đã khuất yên nghỉ.
Lưu Đại Tráng vừa đẩy cái thùng đựng x//ác, vừa giới thiệu với chúng tôi về bố cục của nhà tang lễ:
"Tối nay tôi sẽ dẫn các cô trực đêm, đến ngày mai, chúng ta bắt đầu xếp ca."
Tôi và Tống Phi Phi đều không nói gì.
Bởi vì bà lão đã c.h.ế.t kia, giờ phút này đang trầm mặt đứng bên cạnh th//i th//ể của mình.
Ánh mắt của bà ta không ngừng đảo qua ba người chúng tôi, cuối cùng dừng lại trên mặt Lưu Đại Tráng.
Trước đó không nhấc nổi cái thùng đựng x//ác, là vì bà ta ngồi ở trên đó.
Đợi Lăng Tuấn nói xong, bà ta lại chủ động tự mình nhảy xuống xe.
Tôi không hiểu bà ta muốn làm gì, chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy bà ta.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Được rồi, cứ đặt ở đây đi."
"Tạch tạch ~"
Lưu Đại Tráng vừa nói xong, đèn trên trần nhà nhấp nháy vài cái, tắt ngúm.
Toàn bộ phòng giải phẫu chìm vào một mảnh bóng tối và tĩnh lặng.
"Hộc hộc, hộc hộc!"
Tiếng thở của Lưu Đại Tráng đột nhiên trở nên nặng nề.
"Ai? Ai ở đó?"
Trong phòng tối đen như mực, tôi và Tống Phi Phi đứng ở một bên, chỉ có thể thông qua âm thanh, miễn cưỡng phán đoán ra Lưu Đại Tráng dường như đang vật lộn với ai đó.
"A!"
Lưu Đại Tráng kêu thảm một tiếng, tất cả lại trở về tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Đèn điện nhấp nháy vài cái rồi cuối cùng cũng sáng lên.