Tống Phi Phi nặn ra một nụ cười, dang rộng hai tay hét lớn:
"A! Tình yêu! Tình yêu đẹp đẽ!"
Tống Phi Phi hét xong, chính cô ấy cũng thấy ghê tởm bản thân.
"Tôi đi lấy nước dọn dẹp phòng đây!"
Cô ấy kéo tôi chạy trốn khỏi căn nhà, cứ như sau lưng có chó dại đuổi theo.
"Tôi thà gặp ma còn hơn nhìn thấy bọn họ sến súa, thật sự ghê tởm đến mức da gà tôi nổi hết cả lên."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Đừng nói bậy!"
Tôi vội bịt miệng Tống Phi Phi lại:
"Suỵt, ngàn vạn lần đừng nhắc đến chữ đó ở rừng sâu núi thẳm và vào buổi tối, dễ chiêu đến mấy thứ lớn đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bọn họ ai trắng hơn tôi không biết, nhưng cậu thì đúng là đen thật đấy!"
Không lâu sau, Chu Lâm Quân cầm một chiếc khăn mặt, quần áo xộc xệch mặt đỏ bừng đi ra ngoài.
Gần thôn có một cái đầm nước không lớn không nhỏ, nước sâu đến mức xanh lè, nhìn không thấy đáy.
Tôi và Chu Lâm Quân gánh nước về thôn, có thể cảm nhận rõ ràng trên đường luôn có người nhìn chúng tôi.
"Sao các người còn chưa về!"
"Mau về đi! Trời sắp tối rồi!"
Tộc trưởng không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng chúng tôi, ông ta nhìn chằm chằm chúng tôi với ánh mắt âm trầm, ánh mắt dừng trên người Chu Lâm Quân đặc biệt lâu.
Chúng tôi gần như bị tộc trưởng đẩy trở lại phòng, ông ấy còn nhét vào tay tôi hai cây nến và một hộp diêm cũ kỹ.
"Nhớ kỹ, muốn sống sót, mặc kệ ai gõ cửa cũng đừng mở!"
Căn phòng cũ kỹ đóng kín, ánh nến trắng lạnh lẽo tỏa ra từ góc bàn.
"Em rất muốn về nhà, cái thôn này đáng sợ quá..."
Tần Nhiễm cuộn tròn trong lòng Chu Lâm Quân làm nũng, Chu Lâm Quân cau mày.
"Hay là chúng ta thừa lúc trời tối rời đi đi, anh cảm thấy người trong thôn này kỳ lạ lắm."
"Trong rừng sâu núi thẳm thế này, dù có báo cảnh sát thì e là cảnh sát tìm được chúng ta cũng phải mất cả ngày."
"Lão tộc trưởng thần thần thái thái hễ tí là giật mình, ai mà biết buổi tối bọn họ sẽ làm chuyện gì."
Tần Nhiễm là cái đuôi của Chu Lâm Quân, Chu Lâm Quân muốn đi, cô lập tức nhảy dựng lên thu dọn đồ đạc.
Rừng núi cây cối rậm rạp thế này, buổi tối còn không biết có bao nhiêu dã thú xuất hiện nữa.
Trời sáng chúng ta còn tìm không ra đường, huống chi là trời tối.
Tống Phi Phi nhẫn nại khuyên bảo hồi lâu, Chu Lâm Quân vẫn kiên quyết muốn đi.
"Cộc cộc cộc cộc!"
"Có ai không, mở cửa đi mà~"
Một giọng nữ ngọt ngào đột ngột vang lên, giọng nói quyến rũ, nghe mà ngứa ngáy cả lòng.
Mấy người chúng tôi đột nhiên quay đầu, cùng nhau nhìn về phía cửa lớn.
Người bên ngoài hiển nhiên rất kiên nhẫn, cứ cách hai phút lại gõ bốn tiếng.
Mấy người chúng tôi nín thở đứng trong phòng, không ai nói gì.
"Mở cửa đi mà, tôi đến cứu các người đó."
"Tôi biết các người ở trong nhà, mau mở cửa cho tôi đi."
Chu Lâm Quân có chút không nhịn được nữa, anh xắn tay áo lên định bước tới.
"Tôi phải xem xem là ai ở ngoài kia giả thần giả quỷ!"
Tôi túm lấy anh, vẻ mặt nghiêm túc.
"Người ta gõ ba tiếng, quỷ mới gõ bốn tiếng."
"Anh quên lời tộc trưởng nói rồi sao?"
Người ngoài cửa cũng nghe thấy lời tôi nói, cô ta nâng cao giọng, ngữ khí có chút gấp gáp.
"Tôi thật sự đến cứu các người đó. Căn nhà các người đang ở, là một cái mai hoa quan tài phòng đó!"
Trong lòng tôi giật thót, mồ hôi lạnh lập tức đổ xuống lưng.
Tống Phi Phi giơ nến lên soi trần nhà, trên góc tường kết đầy mạng nhện.
Cô đứng trên ghế, giơ chổi quét dọn góc tường, phát hiện góc tường lại có hình vòng cung như hoa mai.
Căn nhà này trước cao sau thấp, bốn bề không cửa sổ, góc tường lại có hình vòng cung như hoa mai, quả thật là mai hoa quan tài phòng không sai!
Gọi là quan tài phòng, chính là căn nhà không có cửa sổ, còn gọi là tử khí phòng.
Cửa lớn của ngôi nhà, như miệng của người, cửa sổ như bụng của người.