“Công chúa, ngày hôm đó vì sao nàng chỉ nói là Hoài Nhân cùng tiểu Dậu đẹp? Chăng lẽ ta không đẹp sao? Nàng không phải nói thích ta nhất hay sao? Nàng vì cái gì mà chỉ tìm Hoài Nhân không tìm ta? Huhuhu… Nàng không thương ta không yêu ta, ngày mai ta phải treo cổ trước cửa phủ.”
Trong phòng, Hoài Nhân nắm chặt cổ tay của ta, nói không ra lời, khẩn cầu nói: “Đừng đi!”.
Tiếng gõ cửa của tiểu Khuynh vẫn còn tiếp tục.
Tiếng thị nữ lại vang lên:
“Không tốt rồi! Dậu công tử lại hộc máu!”
“Công chúa, làm sao bây giờ? Nhã công tử lại trốn vào trong ngăn tủ!”
Phủ công chúa đang tốt đẹp, đến giờ còn ồn ào hơn cả cái chợ.
Ngày nào cũng vậy, đều là tổ tông, đều là tổ tông.
Ta cảm thấy thật những đầu, mà khóe miệng cũng không tự giác kéo lên.
Đây mới là cuộc sống mà ta, công chúa càn rỡ nhất đại Càn nên sống.
Không có ai hiểu được, thế thì có làm sao?
Thế gian này có bao nhiêu người có thể được người khác hiểu cho.
Ta sống là cho chính bản thân mình, đều không phải cho người khác.
Ta hô một tiếng: “Tất cả đừng nóng vội, đều xếp thành hàng cho ta, ta sẽ hôn từng người một!”
P/S. Lời người dịch:
Truyện này là truyện hài hước, có lẽ tác giả muốn xây dựng một tình huống trái ngược với cái gọi là “cương thường” hay “luân lý” mà đàn ông thời xưa hay lấy ra để răn dạy và chèn ép phụ nữ. Vì thế đừng nhắc đến cái gọi là tam quan ở đây nhé!