Sáng hôm sau, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà, Tạ Thần cúi xuống hôn lên trán tôi.
Tôi đang ngủ say, theo phản xạ đưa tay lên xoa xoa chỗ ngứa trên trán.
Tạ Thần tưởng tôi đã tỉnh, hình như còn hỏi tôi mấy câu.
Tôi khó chịu trở mình, lẩm bẩm đáp lại cái gì đó trong miệng, nhưng hoàn toàn không rõ mình đã nói gì.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng cười khẽ đầy tự giễu của anh.
Đến khi tỉnh dậy và nhìn thấy những dòng bình luận, cả người tôi lạnh toát.
[Nói mớ thực sự không phải thói quen tốt đâu. Trái tim thủy tinh của nam phụ lại vỡ tan rồi. Anh ấy chắc chắn nghĩ rằng chuyện thân mật tối qua chỉ là cô ta lợi dụng mình thôi.]
[Không ngờ luôn đấy. Hai người còn hỏi đáp suốt cả buổi sáng, ai mà ngờ nữ phụ căn bản là chưa tỉnh chứ.]
[Chuyện khác thì không nói, quan trọng là lúc Tạ Thần chuẩn bị ra ngoài, anh ấy còn hỏi nữ phụ có muốn anh bác bỏ phương án dự án của Tạ Cảnh hay không. Nữ phụ lại còn đồng ý rồi.]
Nhất Phiến Băng Tâm
[Xong rồi, Tạ Cảnh vốn đã bất mãn vì bị Tạ Thần chèn ép. Sau đó, anh ta liền bán phương án này cho công ty đối thủ. Nhờ vậy mà sản phẩm mới của đối thủ đại thành công. Đây chính là khởi đầu cho sự suy sụp trong cuộc đời Tạ Thần.]
Tôi giật mình, vội vàng gọi điện cho Tạ Thần. Nhưng gọi liền mấy cuộc, anh ấy đều không bắt máy.
Tôi sốt ruột thay quần áo rồi định chạy ngay đến công ty.
Dưới nhà, Sở Dự Chi đang ngồi ăn sáng.
“Mẹ, chào buổi sáng. Bố ra ngoài rồi…”
“Ừ ừ, mẹ biết rồi, bố đi làm rồi đúng không? Con ngoan ngoãn ở nhà đi. Chiều nay mẹ về, sẽ có thầy dạy vẽ đến dạy con.”
“Nhưng mẹ ơi…”
Tôi thực sự không đủ kiên nhẫn nghe Sở Dự Chi nói hết câu. Tôi cúi xuống hôn lên trán thằng bé rồi vội vàng lao ra ngoài.
Ngay sau đó, tôi đụng thẳng vào Tạ Thần, người đang xách đồ ăn vừa mới trở về.