Tốc độ nói chuyện của cô rất chậm, khi nói chuyện đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào Bách Thanh, vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại như ẩn giấu thứ gì đó.
Bách Thanh chỉ đơn giản nghĩ là do cô vừa tỉnh lại nên vẫn còn hơi mơ hồ, anh kéo ghế cạnh giường rồi ngồi xuống, mở hộp giữ nhiệt mà anh mang đến ra: "Bác sĩ nói hiện tại chỉ nên ăn những thức ăn thanh đạm, mẹ tớ đặc biệt nấu cháo để tớ mang tới đây."
Anh múc một thìa, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa tới bên miệng Tô Sầm Sầm: "Ăn đi."
Tô Sầm Sầm lại chẳng hé miệng.
Đôi môi cô tái nhợt, gương mặt cũng không có huyết sắc, quần áo bệnh nhân to rộng mặc trên người càng làm nổi bật vẻ gầy yếu của cô, gió thổi là bay.
Lâu sau, Bách Thanh mới nghe thấy cô hỏi: "Trước kia, có phải cậu rất chán ghét tớ không?"