Ta nghĩ, Tống Thập Thất cũng giống ta, ngày ngày túc trực quanh Tống Cảnh, chắc cũng không ăn ngon ngủ yên nổi. Ta phải quan tâm đến hắn nhiều hơn một chút mới được.
Bước chân phía trước khựng lại.
Tống Cảnh nghiêng đầu, quét mắt nhìn ta và Tống Thập Thất.
Ánh mắt hắn, lạnh như băng.
Tống Thập Thất lập tức cúi rạp đầu xuống.
Ta thì ngẩng cổ làm mặt quỷ với hắn.
Tất cả cũng tại Tống Cảnh, nếu hắn chịu cưới ta sớm một chút, ta đã sớm được quay về thăm mẫu thân và đệ đệ rồi.
Tiểu đồng của Chu phủ mang thư của mẫu thân đến.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Người nói bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, mỗi ngày phần lớn thời gian chỉ có thể nằm trên giường.
Đệ đệ mới sinh còn nhỏ, cần người chăm nom, mà mẫu thân không còn sức, nên đành gửi đệ sang chỗ đại phu nhân nuôi dưỡng.
Người viết, năm ngoái đích tỷ vừa gả đi, phía bên đại phu nhân đang rảnh rỗi.
Cũng may có hôn sự giữa ta và Tống Cảnh, đại phu nhân mới chịu nhận đệ đệ về nuôi.
Chứ trong phủ, biết bao nhiêu di nương đều mong con mình được gửi đến nuôi bên gối của bà ấy cả.
Mẫu thân còn nói, tháng sau tam tỷ và ngũ tỷ cũng sẽ xuất giá.
Người dặn ta phải tranh thủ, đợi các tỷ ấy đều lấy chồng xong, thì đến phiên lo chuyện hôn sự của ta.
Người đã chuẩn bị cho ta một phần hồi môn không nhỏ, tuy không sánh bằng đích tỷ, nhưng tuyệt đối không thua kém tam tỷ ngũ tỷ.
Xem xong thư, lòng ta rối bời.
Lập tức chạy vào bếp hầm một bát canh mang đến thư phòng cho Tống Cảnh.
Đã nhiều ngày ta không đến trước cửa thư phòng canh hắn, cũng lâu rồi chẳng còn làm bánh điểm tâm nịnh nọt hắn.
Dù gì thì Tống Cảnh cũng chưa bao giờ động đến những thứ ta làm.
Toàn bộ đều bị thưởng cho Tống Thập Thất.
May mà Tống Thập Thất khen tài nấu nướng của ta không tệ.
Nghĩ vậy, ta lại thấy vui vẻ hơn đôi chút.
Lần này thật hiếm, Tống Cảnh không để ta chờ ngoài cửa như mọi khi.
Công vụ hôm nay của hắn có vẻ ít, trên bàn chỉ có mấy tờ công văn thưa thớt.
Thường ngày hắn phải cắm đầu xử lý đến tận khuya, khiến ta đứng cầm khay trà bánh ngoài cửa đến mỏi cả chân hắn mới ló mặt ra.