Đó là bởi vì cô biết Cung Chiến là anh trai cùng cha khác mẹ của cô mà.
Cho nên xuất phát từ hiếu kỳ, cô mới nhìn anh ta suốt, không ngờ lại khiến người đàn ông này chú ý.
Nhận thấy giọng điệu của anh có vị chua, Vân Giai Kỳ nhếch môi, cô thử hỏi dò: “Không phải anh ăn dấm chua đấy chứ?” “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh” “Câu hỏi gì?” Bạc Tuấn Phong kiên nhẫn lặp lại: “Vì sao em cứ nhìn chằm chằm vào anh ta?” Vân Giai Kỳ nửa đùa nửa thật nói: “Bởi vì anh ấy đẹp trai đấy! Không phải bản tính của phụ nữ là thích trai đẹp sao?” Bạc Tuấn Phong nhướng mày kiếm: “Đẹp trai?” Cung Chiến đẹp trai? Bạc Tuấn Phong cực kỳ không hài lòng với câu trả lời này: “Sao không thấy em nhìn anh nhiều?” “Ngày nào em cũng nhìn anh thì cũng chán chứ, đúng không?” Vân Giai Kỳ cố ý đùa anh.
Bạc Tuấn Phong lại tưởng thật.
“Em chán?” Giọng điệu của Bạc Tuấn Phong cực kỳ không vui: “Không kiên nhẫn nhìn mặt anh được?” Vân Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy cái bộ dạng người đàn ông này nổi máu ghen thật đáng yêu.
Mang theo tâm trạng hào hứng muốn thưởng thức thêm dáng vẻ hiếm khi người đàn ông này nổi máu ghen, Vân Giai Kỳ cố ý nói: “Đúng rồi! Có người sinh ra đã đẹp, nhưng nhìn mãi cũng chán.
Còn Cung Chiến thoạt nhìn không đẹp trai như anh, nhưng anh ấy là càng nhìn càng thấy đẹp trai, càng nhìn càng thấy có hương vị đàn ông!” Cô càng nói, sắc mặt Bạc Tuấn Phong càng âm u.
Đúng là anh hơi giận.
Người phụ nữ này lại nói Cung Chiến càng nhìn càng đẹp trai, còn có hương vị đàn ông hơn anh.
Bạc Tuấn Phong bóp cằm cô cảnh cáo: “Anh ta có đẹp trai, có hương vị đàn ông hơn nữa thì lần sau cấm em nhìn chằm chằm vào anh ta”.