Anh im lặng, chỉ liếc tôi một cái rồi cúi đầu ăn tiếp.
Không lẽ tôi nói rõ đến thế rồi, anh vẫn không hiểu?
15.
Lớp bồi dưỡng Trình Tống tìm cho tôi rất tốt. Tôi dường như phát hiện bản thân thật sự có năng khiếu thiết kế nội thất. Cô giáo khen tôi suốt, còn đưa cho tôi một bản thảo để thử thiết kế độc lập.
Tôi dồn hết tâm trí vào đó, đến mức chẳng còn quan tâm đến Trình Tống hay nhà mình.
Mẹ tôi cuối cùng cũng phát hiện sổ hộ khẩu biến mất, gọi cho tôi chửi om sòm. Tôi giả ngơ, còn nói chắc con trai bà lấy rồi.
Sau khi hoàn thành bản vẽ, tôi nhận được ba nghìn tệ tiền thưởng, đồng tiền đầu tiên tôi kiếm được sau nhiều năm.
Hôm sau Trình Tống được nghỉ, tôi kéo anh đi dạo phố, muốn mua một món quà tặng anh.
Khi đi qua cổng bệnh viện, thấy đám đông đang xô đẩy. Nghe có người hét: “Trần Phương! Sao cô nhẫn tâm thế!”
Tôi ngó vào chẳng phải là nhà Trần Phương và… cả bố mẹ tôi sao?
Nhà họ Trần thấy nhà tôi không kham nổi tiền cưới, bèn bắt Trần Phương đi phá thai. Mẹ cô ta còn nói: “Tôi đã hỏi rồi, đứa nhỏ là con trai! Nhưng nhà họ Lưu không có khả năng, thôi thì phá luôn, sau này ai đi đường nấy.”
Trần Phương khóc lóc van xin, mẹ tôi như phát điên.
Bố tôi thì hét to: “Tôi có con gái! Đại mỹ nhân nổi tiếng, còn là sinh viên đại học! Tôi gả nó cho người nhiều tiền, kiếm đủ tiền cưới cho thằng út!”
Hóa ra không phải họ định bán m.á.u bán thịt, mà là… bán tôi.
Tôi lặng lẽ quay đi, nghĩ: Muốn bán tôi thì phải tìm được tôi đã.