Ta đưa tay đỡ hắn ngồi lên một phiến đá, rồi cúi xuống quan sát vết thương.
Vết c.h.é.m ở n.g.ự.c rất sâu, m.á.u vẫn không ngừng tuôn ra.
Phó Kỵ tuy là quốc sư, được người đời tôn kính như thần tiên.
Nhưng rốt cuộc vẫn là thân xác phàm trần, thương thế này nếu không cứu kịp thời, sẽ mất m.á.u mà chết.
Ta không nói gì, cúi đầu kéo tung vạt áo hắn ra.
“Đừng…”
Hắn yếu ớt ngăn lại, nhưng động tác sao nhanh bằng ta.
Hắn vừa mở miệng, ta đã xé toang y phục hắn rồi.
“Một nam nhân như ngài, lại còn ngại ngùng gì nữa?”
Nghe được vẻ bất mãn trong lời ta, hắn khẽ thở dài, giọng nói nghiêm túc hơn vài phần.
“Ta thì không sao, chỉ là lo cho danh tiếng của ngươi.”
Ta khẽ nhướng mày, không chút do dự đáp lời:
“Ngài là quốc sư, lại không phải hòa thượng, có gì mà không thể cưới vợ? Cùng lắm thì cưới ta, thế nào?”
Lần này, hắn không đáp lại.
Ta thu ánh mắt về, tập trung nhìn vào vết thương trước n.g.ự.c hắn.
Vết thương sâu thật.
Ngay vị trí tim, còn có một vết sẹo đã liền da.
“Quốc sư đã từng vì người khác mà lấy huyết tâm sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mà hắn cũng đang cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Hắn khẽ gật đầu, lặng lẽ kéo áo lại.
“Là vì ai? Có phải là A tỷ của ta?”
Nghe thế, tay hắn khựng lại.
Ta liền nghiêng người lên, nắm chặt cổ tay hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt ta.
“Quốc sư đại nhân, ngài và A tỷ ta, thật sự chỉ là tri kỷ thôi sao?”
Phó Kỵ không đáp, cũng không đẩy ta ra, chỉ tựa người nhẹ về phía sau.
Khóe môi hắn hơi cong, nhưng nụ cười rất nhợt nhạt.
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Ban đầu ta cũng chỉ đoán. Nhưng hôm nay ngài đến cứu ta, ta và ngài vốn chẳng có giao tình. Như vậy, chắc chắn là vì A tỷ của ta.”
Ta hiểu A tỷ.
Nàng dịu dàng, nhưng cũng rất cứng cỏi.
Nếu Chu Sùng thật lòng với nàng, nàng nhất định sẽ không phụ tấm chân tình đó.
Nhưng nếu phát hiện bị lừa gạt…
Với tính tình của A tỷ, tám phần sẽ chọn hòa ly.
Huống chi, A tỷ vốn không ưa kinh thành, vậy mà lại kết giao thân thiết với Phó Kỵ.
Tình cảm giữa họ, hẳn là không thể hời hợt.
Nếu không, hắn đã chẳng liều c.h.ế.t đến cứu ta.
Nghe xong phân tích của ta, Phó Kỵ im lặng một lúc, rồi bất chợt bật cười khẽ.
Hắn lắc đầu, không còn dáng vẻ thản nhiên ngày thường, trong mắt mang theo vài phần trêu ghẹo.
“Huyết tâm ta lấy, không phải vì A tỷ của ngươi.”
“Còn về quan hệ giữa ta và nàng, ta chưa từng nói dối. Chỉ là tri kỷ, không hơn không kém.”
“Nhưng nếu ngươi muốn hỏi vì sao ta nguyện ý liều mạng cứu ngươi—”
“Thì ta có thể nói cho ngươi biết, không phải vì A tỷ của ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn vừa nói một hơi không ít lời, mà vết thương vẫn còn đang chảy máu, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
Ta cố tình không nhìn đến vết thương của hắn, mà trực tiếp truy hỏi:
“Vậy thì là vì điều gì?”
Phó Kỵ không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn ta, cứ thế cười mãi.
Một khắc nào đó, trong đầu ta bỗng lóe lên một ý nghĩ hết sức hoang đường.
Nhưng rất nhanh, ta liền tự phủ nhận.
“Quốc sư đại nhân thật khéo tính toán, chỉ vài câu đã muốn khiến ta rơi vào vòng xoáy. Ngài có biết hiện giờ tình thế ra sao không?”
“Mạng của ngài đang nằm trong tay ta đấy.”
Hắn gật đầu thản nhiên, không chút hoảng hốt.
“Vậy ngươi muốn g.i.ế.c ta sao?”
Ta lắc đầu, chậm rãi giúp hắn chỉnh lại y phục, ngón tay dính đầy m.á.u tươi.
Sau đó, ta cố tình chấm một chút máu, bôi lên môi hắn.
“Phó Kỵ, ngươi biết đúng không?”
Ngươi biết A tỷ ta rốt cuộc đang ở đâu.
Ngươi cũng biết, tất cả những điều hoang đường này, chân tướng sau cùng là gì.
Hắn trầm mặc, vẫn tránh né không trả lời.
Cho đến khi ta đứng dậy, hắn mới một lần nữa nắm lấy tay ta, rồi từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc, đặt vào lòng bàn tay ta.
“A tỷ của ngươi từng nói, nếu ngươi nhìn thấy thứ này, nhất định sẽ tin ta.”
Ta cúi đầu nhìn miếng ngọc trong tay.
Là ngọc dương chi thượng phẩm, nhưng đường khắc lại vô cùng vụng về.
Chính là lễ vật sinh thần năm xưa ta tặng cho A tỷ.
Trên đó còn khắc tên của nàng, là do chính tay ta chạm khắc.
“A tỷ ngươi từng nói, muội muội nàng ấy tinh quái, lanh lợi, thân thể tuy yếu, nhưng lúc nào cũng lạc quan. Sinh thần năm ấy, ngươi tự tay chọn khối ngọc này, khắc lên tên của nàng ấy, nàng ấy khi ấy rất vui. Miếng ngọc này, cũng trở thành tâm ý riêng giữa hai tỷ muội.”
Nghe xong lời hắn, ta đưa tay vuốt lên nét khắc quen thuộc kia, trong lòng xao động khó tả.
“Phó Kỵ, thật sự không thể nói cho ta biết sao?”
Giọng ta đã hơi nghẹn ngào.
Ta hiểu tính A tỷ.
Hồng Trần Vô Định
Đây là món quà ta tặng nàng nhân ngày sinh thần.
Dù có bị nàng tự tay đập nát, cũng tuyệt đối không thể đưa cho người khác.
Càng không thể nói cho người khác biết, đó là do ta tặng.
Nay vật ở tay Phó Kỵ, chỉ có thể chứng minh một điều rằng nàng vô cùng tin tưởng hắn.
Vậy mà ngay cả như thế, hắn vẫn không chịu nói ra sự thật.
“Không sao, ta có thể tự mình điều tra.”
Nói xong, ta cẩn thận cất miếng ngọc vào người, sau đó lấy từ tay áo ra một chiếc khăn tay lụa, nhanh như chớp quét ngang qua mũi miệng hắn.
Phó Kỵ trợn to mắt, nhưng cuối cùng vẫn không kịp né tránh, rơi vào hôn mê.
Đợi hắn ngất đi, ta mới chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài miệng hang, lấy ra pháo hiệu ta đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Pháo hiệu đặc chế của Thẩm gia ta, một khi được b.ắ.n lên, chắc chắn sẽ có người đến cứu.
10
Khi Phó Kỵ tỉnh lại, nữ nhân kia cùng Chu Sùng đã có mặt trong ngôi chùa.
Vừa thấy ta, nàng ta liền nhanh chóng nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
“Ý nhi, may mà muội không sao.”
Ta cũng phối hợp, rơi hai giọt lệ, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt Chu Sùng.